@with_muhammed: #english #funny #snore #explore #fyp #foryou #foryoupage #fypシ #kurdista #learning

with_muhammed
with_muhammed
Open In TikTok:
Region: IQ
Friday 17 June 2022 10:08:14 GMT
10706
139
11
68

Music

Download

Comments

zanginkory0
zangin :
🥰🥰🥰
2025-02-01 20:43:02
1
diwan_dewana
diwan :
🥺🥺🥺
2025-01-14 13:43:34
1
lawo123
『لاوە 1』 :
🥰🥰🥰
2024-02-20 09:02:20
1
To see more videos from user @with_muhammed, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Nhà giáo Nguyễn Hùng Vĩ, giảng viên Khoa Văn học, trong đời thường đã có nhiều lần gặp gỡ và làm việc với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Sau đây là những chia sẻ của thầy về những kỷ niệm với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Bắt đầu là từ công việc thôi. Một ngày vào năm 1990, Giáo sư Bùi Duy Tân gọi tôi sang phòng để nhờ chút việc. Cụ nói: “Em biết anh Nguyễn Phú Trọng chứ! Em ra mời anh ấy về dạy cho sinh viên Khoa Văn chuyên đề Báo chí. Xưa nay Khoa ta mời Nhà báo lão thành Quang Đạm dạy nhưng cụ vào Sài Gòn thăm thân chắc lâu mới ra. Anh Phú Trọng có viết quyển Nghiệp vụ viết báo tử tế và có nghề lắm. Cố gắng nhé”. Tôi phi ra Tạp chí Cộng sản và xin gặp anh. Anh hào hứng nhận lời: -“Ồ, được về phục vụ sinh viên Khoa ta thì còn gì bằng. Nói với thầy Tân là học trò xin đáp ứng. Vinh dự quá!”. Sau khi bàn lịch dạy, đến việc đi lại. Anh nói: -“Coi như việc tớ về Khoa dạy là chuyện cá nhân, tớ tìm cách đi, không sử dụng ô tô cơ quan”.  Tôi biết khi đó, anh đã là Phó Tổng biên tập Tạp chí, hàm Vụ trưởng, có chế độ xe công. Tôi dè dặt: -“Này, hay là em chở anh bằng xe đạp, em chỉ có xe đạp thôi!”. Anh bảo: “-Thế thì tốt quá! Còn hơn thời sơ tán Thái Nguyên! Nhà mình cũng chỉ một cái xe máy, bà ấy đi làm” Thế là theo lịch tôi ra chở anh vào Mỹ Đình dạy. Đi xe đạp nhưng chân tôi ngắn, muốn anh ngồi trước thì phải ghé xe sát hè, chống chân đã. Anh bảo cứ lên xe đi, tớ chạy theo nhảy lên sau. Trên đường vào trường, anh em tâm sự, biết hoàn cảnh tôi một vợ một con nên buổi trưa cơm nguội. Anh mời cứ 11 giờ, ra phố Nguyễn Thượng Hiền đợi anh rồi sang nhà anh ăn cơm. “Cán bộ giảng dạy, tớ lạ gì hoàn cảnh nữa”. Từ đó, vào ngày dạy, tôi lên tầng 3 tập thể nơi anh ở, ăn cơm chị Mận nấu. Rau muống, nước mắm và mươi lát thịt ba chỉ thái khéo, mong mỏng. Chị như một người chị ân cần, thường đẩy đĩa thịt gần về phía tôi và nói: - “Thầy giáo xơi cơm!”. Thế rồi sau đó, tôi nhận được tin nhắn nhận quà. Đạp xe ra nhà thơ Vũ Duy Thông, bạn khóa 8 Văn Khoa Tổng hợp. Thấy một gói giấy báo, mở ra là chiếc áo vét cũ, xanh rêu. Anh nói là Phú Trọng gửi tặng vì thấy vừa người mày. Cũ nhưng mặc tốt. Tôi biết mặc vét từ đó. Khoác vào thấy nó đàng hoàng con người hơn hẳn. Chuyện thứ hai là năm 2001, tôi nhận điện thoại của anh là đợi trước ngõ 160, xe bạn đến đón, ta về Vạn Thọ, Thái Nguyên, thăm chỗ Khoa ta sơ tán hồi Chống Mỹ, em đi cho vui. Thế là vài chiếc ô tô lên đường. Xong việc thăm hỏi, chiều về, các chị đề xuất chơi thêm một đêm bên hồ vì lý do đến tuổi hưu cả rồi, cơ hội không còn nhiều. Đêm đó đốt đống lửa và tôi nghe được chuyện lạ. Mọi người chỉ sang sườn núi phía đối diện mờ ảo trong ánh trăng và kể: Chúng mình hồi ấy, nam sinh trèo núi, chặt nứa vào về làm lán học. Phú Trọng và Nguyễn Văn Thịnh như 2 ông giáo, gầy yếu hơn nhưng cũng vác 10 cây như anh em, đi mắc ngược mắc xuôi, đến nơi nghỉ muộn. Anh em nhằm vào trêu là những “giáo Thứ” với “thư sinh yểu điệu”. Lúc đó có một cụ dân Thái Bình, lên Vạn Thọ định cư trước 1945 vào xin thuốc lào vì cụ đi rừng thuốc ướt bẹt. Cụ nghe mọi người trêu cười liền đứng dậy chỉ vào Nguyễn Phú Trọng nói: -“Các anh đừng trêu. Đó mới là Vua, các anh chỉ là dân thôi”. Rồi cụ quay sang anh Văn Giang, người Quảng Ngãi tập kết, nói giọng quê, to khỏe nên chúng tôi gọi là “Giăng Van Giăng” vì khi điểm danh, anh thưa “Giăng Giăng có mặt!”.  Cụ nói:-“Còn anh này sẽ là là anh hùng trận mạc…nhưng…”. Cụ ôm vai Văn Giang lắc lắc. Đúng vậy, đến 1968, Giăng Van Giăng của chúng tôi đi chiến trường - làm phóng viên và hy sinh. Còn bây giờ thì quá đúng, Phú Trọng là Bí thư Thành ủy, chúng mình giờ đây là dân Thủ đô cả. Anh Trọng chỉ ngồi im, tủm tỉm cười và dựng lại những thanh củi lăn ra ngoài... (còn tiếp) ...Nhà giáo Hùng Vĩ
Nhà giáo Nguyễn Hùng Vĩ, giảng viên Khoa Văn học, trong đời thường đã có nhiều lần gặp gỡ và làm việc với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Sau đây là những chia sẻ của thầy về những kỷ niệm với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Bắt đầu là từ công việc thôi. Một ngày vào năm 1990, Giáo sư Bùi Duy Tân gọi tôi sang phòng để nhờ chút việc. Cụ nói: “Em biết anh Nguyễn Phú Trọng chứ! Em ra mời anh ấy về dạy cho sinh viên Khoa Văn chuyên đề Báo chí. Xưa nay Khoa ta mời Nhà báo lão thành Quang Đạm dạy nhưng cụ vào Sài Gòn thăm thân chắc lâu mới ra. Anh Phú Trọng có viết quyển Nghiệp vụ viết báo tử tế và có nghề lắm. Cố gắng nhé”. Tôi phi ra Tạp chí Cộng sản và xin gặp anh. Anh hào hứng nhận lời: -“Ồ, được về phục vụ sinh viên Khoa ta thì còn gì bằng. Nói với thầy Tân là học trò xin đáp ứng. Vinh dự quá!”. Sau khi bàn lịch dạy, đến việc đi lại. Anh nói: -“Coi như việc tớ về Khoa dạy là chuyện cá nhân, tớ tìm cách đi, không sử dụng ô tô cơ quan”. Tôi biết khi đó, anh đã là Phó Tổng biên tập Tạp chí, hàm Vụ trưởng, có chế độ xe công. Tôi dè dặt: -“Này, hay là em chở anh bằng xe đạp, em chỉ có xe đạp thôi!”. Anh bảo: “-Thế thì tốt quá! Còn hơn thời sơ tán Thái Nguyên! Nhà mình cũng chỉ một cái xe máy, bà ấy đi làm” Thế là theo lịch tôi ra chở anh vào Mỹ Đình dạy. Đi xe đạp nhưng chân tôi ngắn, muốn anh ngồi trước thì phải ghé xe sát hè, chống chân đã. Anh bảo cứ lên xe đi, tớ chạy theo nhảy lên sau. Trên đường vào trường, anh em tâm sự, biết hoàn cảnh tôi một vợ một con nên buổi trưa cơm nguội. Anh mời cứ 11 giờ, ra phố Nguyễn Thượng Hiền đợi anh rồi sang nhà anh ăn cơm. “Cán bộ giảng dạy, tớ lạ gì hoàn cảnh nữa”. Từ đó, vào ngày dạy, tôi lên tầng 3 tập thể nơi anh ở, ăn cơm chị Mận nấu. Rau muống, nước mắm và mươi lát thịt ba chỉ thái khéo, mong mỏng. Chị như một người chị ân cần, thường đẩy đĩa thịt gần về phía tôi và nói: - “Thầy giáo xơi cơm!”. Thế rồi sau đó, tôi nhận được tin nhắn nhận quà. Đạp xe ra nhà thơ Vũ Duy Thông, bạn khóa 8 Văn Khoa Tổng hợp. Thấy một gói giấy báo, mở ra là chiếc áo vét cũ, xanh rêu. Anh nói là Phú Trọng gửi tặng vì thấy vừa người mày. Cũ nhưng mặc tốt. Tôi biết mặc vét từ đó. Khoác vào thấy nó đàng hoàng con người hơn hẳn. Chuyện thứ hai là năm 2001, tôi nhận điện thoại của anh là đợi trước ngõ 160, xe bạn đến đón, ta về Vạn Thọ, Thái Nguyên, thăm chỗ Khoa ta sơ tán hồi Chống Mỹ, em đi cho vui. Thế là vài chiếc ô tô lên đường. Xong việc thăm hỏi, chiều về, các chị đề xuất chơi thêm một đêm bên hồ vì lý do đến tuổi hưu cả rồi, cơ hội không còn nhiều. Đêm đó đốt đống lửa và tôi nghe được chuyện lạ. Mọi người chỉ sang sườn núi phía đối diện mờ ảo trong ánh trăng và kể: Chúng mình hồi ấy, nam sinh trèo núi, chặt nứa vào về làm lán học. Phú Trọng và Nguyễn Văn Thịnh như 2 ông giáo, gầy yếu hơn nhưng cũng vác 10 cây như anh em, đi mắc ngược mắc xuôi, đến nơi nghỉ muộn. Anh em nhằm vào trêu là những “giáo Thứ” với “thư sinh yểu điệu”. Lúc đó có một cụ dân Thái Bình, lên Vạn Thọ định cư trước 1945 vào xin thuốc lào vì cụ đi rừng thuốc ướt bẹt. Cụ nghe mọi người trêu cười liền đứng dậy chỉ vào Nguyễn Phú Trọng nói: -“Các anh đừng trêu. Đó mới là Vua, các anh chỉ là dân thôi”. Rồi cụ quay sang anh Văn Giang, người Quảng Ngãi tập kết, nói giọng quê, to khỏe nên chúng tôi gọi là “Giăng Van Giăng” vì khi điểm danh, anh thưa “Giăng Giăng có mặt!”. Cụ nói:-“Còn anh này sẽ là là anh hùng trận mạc…nhưng…”. Cụ ôm vai Văn Giang lắc lắc. Đúng vậy, đến 1968, Giăng Van Giăng của chúng tôi đi chiến trường - làm phóng viên và hy sinh. Còn bây giờ thì quá đúng, Phú Trọng là Bí thư Thành ủy, chúng mình giờ đây là dân Thủ đô cả. Anh Trọng chỉ ngồi im, tủm tỉm cười và dựng lại những thanh củi lăn ra ngoài... (còn tiếp) ...Nhà giáo Hùng Vĩ

About