@historic_page: Steve Balmer's ‘developers' chant at Microsoft Windows 2000 Developers’ Conference #history #vintage #fyp #foryou

Historic Content
Historic Content
Open In TikTok:
Region: ID
Tuesday 17 January 2023 04:31:59 GMT
4395
63
0
65

Music

Download

Comments

There are no more comments for this video.
To see more videos from user @historic_page, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

là thoát khỏi nhân gian này, vượt lên khỏi mọi hệ quy chiếu thông thường. Nhưng đôi khi… thoát tục chỉ là lúc ta không còn tìm cách thoát nữa. ——— Có một thời, tôi cũng từng mộng mơ rằng sẽ “giác ngộ”, rằng nếu tôi đủ sáng, tôi có thể trở thành bất cứ điều gì – một người chữa lành, một người dẫn đường, một người của ánh sáng. Nhưng rồi… cuộc sống lại cho tôi thấy điều sâu sắc hơn: Tôi vẫn là người. Tôi vẫn đói, vẫn mệt, vẫn buồn. Tôi vẫn thấy tổn thương khi bị hiểu lầm, vẫn hoài nghi bản thân, và vẫn muốn có ai đó nhìn thấu mình. Nhưng cái tôi tâm linh còn nguy hiểm hơn cái tôi phàm tục. Nó tinh vi, ẩn mình trong lớp áo “ta đã biết”, “ta đã hiểu”, “ta là ánh sáng” – mà quên mất rằng… ta vẫn đang sống. Và sống chính là bài thi. ⸻ Cái gọi là thức tỉnh, không phải là để trở thành điều gì rực rỡ hay phi thường. Mà là để trở lại với những điều… bình thường nhất một cách trọn vẹn nhất. Thoát tục – không phải là phủ nhận những điều đó. Thoát tục – là ôm trọn tất cả, mà không cần né tránh hay tô hồng nó bằng danh nghĩa “giác ngộ”. ——— Thoát tục, không phải là bỏ nhà lên núi. Cũng không phải là ngồi thiền 14 tiếng mỗi ngày hay ăn chay niệm Phật. Thoát tục, đôi khi chỉ đơn giản là không để bụng. Không để bụng những điều người ta nói, những lỗi lầm đã qua, và cả… chính mình. ——— Bạn không cần rời bỏ thế gian để được xem là thanh cao. Chẳng cần khoác áo tu để gọi là đang “hành”. Chỉ cần không làm khổ mình, không làm khổ người, và biết mỉm cười với những điều chưa thể sửa – là đã thoát được phần nào cõi tục rồi. Thoát tục là khi bạn đang rửa chén, quét nhà, lo cơm nước, mà không than trách rằng đời mình tầm thường. Là khi bạn nhìn thấy người mình thương quay lưng bỏ đi, nhưng không biến nỗi đau ấy thành hận thù. Là khi bạn thấy mình dở tệ, nhưng vẫn dang tay ôm lấy chính mình như một đứa trẻ từng lạc mất yêu thương. ——— Người ta hỏi tôi: “Tu để làm gì?” “Tu là để giải thoát sao?” Tôi chỉ khẽ lắc đầu. Tu… không phải là để “được” gì. Cũng chẳng phải để “trở thành” ai. Tu, là vì ta cảm thấy muốn quay về. Về với chính mình – không lý do, không mục tiêu. Chỉ vì đủ mỏi rồi. ——— Có người bảo: “Khi ngộ rồi thì sẽ làm được mọi thứ.” Tôi không chắc. Ngộ… không khiến tôi có siêu năng lực, chỉ khiến tôi dám sống thật hơn – và dám đau, dám buông, dám cười, ở những nơi mà trước kia tôi chỉ biết… che giấu. ——— Thoát tục là khi bạn không cần phải khác biệt. Là khi bạn đi giữa chợ đời mà không đánh mất ánh nhìn trong suốt. Là khi bạn sống giữa người phàm – mà vẫn không quên phần trong sáng nhất của mình. Nietzsche từng viết: “Người có thể nhảy múa trong xiềng xích của mình – là người đã tìm được tự do.” Bạn không cần tháo xiềng xích mới gọi là tự do. Bạn chỉ cần biết cách mỉm cười với nó. Biết nhảy múa cùng nó. Và nếu có thể, ôm lấy nó như một phần của hành trình. Bởi vì nếu bạn thực sự giác ngộ, bạn sẽ không chối bỏ bất kỳ trải nghiệm nào của một con người. Bạn vẫn sẽ khóc, sẽ giận, sẽ mệt, sẽ khờ dại – nhưng bạn sẽ thấy được mọi thứ ấy mà không đồng hóa. Bạn sống thật, đau thật, yêu thật, và thức tỉnh – ngay giữa những điều rất… người. ⸻ Không cần phải trở thành điều gì khác. Chỉ cần là chính mình một cách chân thành – thế là đủ chạm tới cái gọi là “tỉnh thức”. Chỉ cần ngồi xuống ăn một bữa cơm với đầy đủ biết ơn. Chỉ cần ôm mẹ mình thật chặt khi còn có thể. Chỉ cần thấy buồn – và không trốn chạy. Vậy là… giác ngộ đã hiện ra. ——— Cuối cùng, bạn chẳng cần rời bỏ cõi đời này để thoát tục. Bạn chỉ cần hiện diện trong cõi đời này – mà không để nó nuốt chửng bạn. Bạn chỉ cần sống thật, yêu thật, đau thật, mà không làm tổn thương ai – kể cả chính mình. Vậy là đủ. ——— #THOÁTTỤC #TựDoGiữaĐời #VũTrụPhiTuyến #ThiênHy #VạnVậtPhiThờiGian
là thoát khỏi nhân gian này, vượt lên khỏi mọi hệ quy chiếu thông thường. Nhưng đôi khi… thoát tục chỉ là lúc ta không còn tìm cách thoát nữa. ——— Có một thời, tôi cũng từng mộng mơ rằng sẽ “giác ngộ”, rằng nếu tôi đủ sáng, tôi có thể trở thành bất cứ điều gì – một người chữa lành, một người dẫn đường, một người của ánh sáng. Nhưng rồi… cuộc sống lại cho tôi thấy điều sâu sắc hơn: Tôi vẫn là người. Tôi vẫn đói, vẫn mệt, vẫn buồn. Tôi vẫn thấy tổn thương khi bị hiểu lầm, vẫn hoài nghi bản thân, và vẫn muốn có ai đó nhìn thấu mình. Nhưng cái tôi tâm linh còn nguy hiểm hơn cái tôi phàm tục. Nó tinh vi, ẩn mình trong lớp áo “ta đã biết”, “ta đã hiểu”, “ta là ánh sáng” – mà quên mất rằng… ta vẫn đang sống. Và sống chính là bài thi. ⸻ Cái gọi là thức tỉnh, không phải là để trở thành điều gì rực rỡ hay phi thường. Mà là để trở lại với những điều… bình thường nhất một cách trọn vẹn nhất. Thoát tục – không phải là phủ nhận những điều đó. Thoát tục – là ôm trọn tất cả, mà không cần né tránh hay tô hồng nó bằng danh nghĩa “giác ngộ”. ——— Thoát tục, không phải là bỏ nhà lên núi. Cũng không phải là ngồi thiền 14 tiếng mỗi ngày hay ăn chay niệm Phật. Thoát tục, đôi khi chỉ đơn giản là không để bụng. Không để bụng những điều người ta nói, những lỗi lầm đã qua, và cả… chính mình. ——— Bạn không cần rời bỏ thế gian để được xem là thanh cao. Chẳng cần khoác áo tu để gọi là đang “hành”. Chỉ cần không làm khổ mình, không làm khổ người, và biết mỉm cười với những điều chưa thể sửa – là đã thoát được phần nào cõi tục rồi. Thoát tục là khi bạn đang rửa chén, quét nhà, lo cơm nước, mà không than trách rằng đời mình tầm thường. Là khi bạn nhìn thấy người mình thương quay lưng bỏ đi, nhưng không biến nỗi đau ấy thành hận thù. Là khi bạn thấy mình dở tệ, nhưng vẫn dang tay ôm lấy chính mình như một đứa trẻ từng lạc mất yêu thương. ——— Người ta hỏi tôi: “Tu để làm gì?” “Tu là để giải thoát sao?” Tôi chỉ khẽ lắc đầu. Tu… không phải là để “được” gì. Cũng chẳng phải để “trở thành” ai. Tu, là vì ta cảm thấy muốn quay về. Về với chính mình – không lý do, không mục tiêu. Chỉ vì đủ mỏi rồi. ——— Có người bảo: “Khi ngộ rồi thì sẽ làm được mọi thứ.” Tôi không chắc. Ngộ… không khiến tôi có siêu năng lực, chỉ khiến tôi dám sống thật hơn – và dám đau, dám buông, dám cười, ở những nơi mà trước kia tôi chỉ biết… che giấu. ——— Thoát tục là khi bạn không cần phải khác biệt. Là khi bạn đi giữa chợ đời mà không đánh mất ánh nhìn trong suốt. Là khi bạn sống giữa người phàm – mà vẫn không quên phần trong sáng nhất của mình. Nietzsche từng viết: “Người có thể nhảy múa trong xiềng xích của mình – là người đã tìm được tự do.” Bạn không cần tháo xiềng xích mới gọi là tự do. Bạn chỉ cần biết cách mỉm cười với nó. Biết nhảy múa cùng nó. Và nếu có thể, ôm lấy nó như một phần của hành trình. Bởi vì nếu bạn thực sự giác ngộ, bạn sẽ không chối bỏ bất kỳ trải nghiệm nào của một con người. Bạn vẫn sẽ khóc, sẽ giận, sẽ mệt, sẽ khờ dại – nhưng bạn sẽ thấy được mọi thứ ấy mà không đồng hóa. Bạn sống thật, đau thật, yêu thật, và thức tỉnh – ngay giữa những điều rất… người. ⸻ Không cần phải trở thành điều gì khác. Chỉ cần là chính mình một cách chân thành – thế là đủ chạm tới cái gọi là “tỉnh thức”. Chỉ cần ngồi xuống ăn một bữa cơm với đầy đủ biết ơn. Chỉ cần ôm mẹ mình thật chặt khi còn có thể. Chỉ cần thấy buồn – và không trốn chạy. Vậy là… giác ngộ đã hiện ra. ——— Cuối cùng, bạn chẳng cần rời bỏ cõi đời này để thoát tục. Bạn chỉ cần hiện diện trong cõi đời này – mà không để nó nuốt chửng bạn. Bạn chỉ cần sống thật, yêu thật, đau thật, mà không làm tổn thương ai – kể cả chính mình. Vậy là đủ. ——— #THOÁTTỤC #TựDoGiữaĐời #VũTrụPhiTuyến #ThiênHy #VạnVậtPhiThờiGian

About