@mama_elina: Ответ пользователю @benegtit так и живем😂

Mama_Elina
Mama_Elina
Open In TikTok:
Region: DE
Sunday 10 September 2023 11:17:10 GMT
30562
145
67
0

Music

Download

Comments

kortnyloovee
Kortny :
Ооо, это мой случай 😁 вечно отправляют на "родину", а я в России не разу не была😁
2023-09-10 16:56:24
17
ledichris
LeDiChris :
😂😂😂😂о даааа, знакомо, знакомо😂😂😂😂
2023-09-10 13:50:46
4
putelja777
русская медведица :
ну что хочу я сказать кастрюли 😂
2023-09-10 16:01:14
4
irinaleis483
Irina Leis483 :
Очень знакомо, говорю ни жила и не была гражданской Росси.Говорят тогда почему ты за Россию.
2023-09-10 16:24:04
3
vikimikimi
Vikimiki :
😂😂не ври они лучше знают😂
2023-09-10 11:35:28
3
irinafur
IRA :
да это ещё ничего, я сказала что я немка. так надо мной смеяться начала знакомая. 😏
2023-09-10 16:32:55
3
user4600590578388
user4600590578388 :
вот, вот такой же случай. одно не понятно почему они думают что весь мир должен крутится вокруг них, им и в голову не приходит ч то у человека может б
2023-09-10 17:30:43
2
8natalia88
🧚‍♂️ :
такая же фигня😂 кастрюлькам по фиг,так чтотнет смысла что то рассказывать 😂
2023-09-10 16:20:55
2
user2750430142094
Anna :
Я в России была последний раз в 1984 году. Мне было 10 лет
2023-09-10 19:07:59
2
user2415679476656
andi :
И правда писдес 👍👍👍
2023-09-10 16:02:27
1
oxanakurtseva845
На глупости не отвечаю :
Такая же фигня, только из-за имени отправляют в Украину. 😂😂😂
2023-09-11 20:16:01
1
user4600590578388
user4600590578388 :
быть своё мнение
2023-09-10 17:30:56
1
strygunswetlana4
strygunswetlana4 :
Ну и хорошо не чего там смотреть
2023-09-10 15:59:29
1
wadimgraewe
Wadim :
😂😂😂😂😂😂
2023-09-10 17:58:47
1
paulwilhelm996
paulwilhelm996 :
им что то объяснять бесполезно,для них если не Украине рождён,значит из России
2023-09-10 20:17:46
1
bedrov3
МВ :
Ой, 😳 а с голосом что?
2023-09-10 16:10:33
0
swetlanaledetskij
привет :
вспомни русский язык
2023-09-10 18:48:20
0
user4280950799600
user4280950799600 :
Не пиздец бля, а наверно допизделись:)
2023-09-10 17:57:35
0
user10503786146733
Ta2020nusha :
Ну так езжайте в Казахстан 🤣
2023-09-11 06:24:07
0
nikolay19732708
Nikolay :
А если вы не русская и не когда не были там! Так почему же пишите по русски? Пишите тогда по казахски, немецки или на мове!!!!
2023-09-10 17:09:04
0
To see more videos from user @mama_elina, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Seoul mùa đông, tuyết rơi trắng xóa. Tôi co người trong chiếc áo len rộng, bước đi chậm rãi trên con phố quen thuộc, nơi ánh đèn đường hắt xuống lớp tuyết dày, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Mọi thứ vẫn vậy - thành phố này vẫn rộng lớn, vẫn ồn ào, vẫn tấp nập như những ngày đầu tôi đặt chân đến quán cà phê quen thuộc. Chỉ có một điều đã thay đổi. Anh không còn ở đây nữa. _______________________ Tôi gặp Jongseong vào một ngày hè đầy nắng. Khi đó, tôi chỉ vô tình bước vào quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con hẻm, chọn một góc gần cửa sổ và ngồi xuống, thả hồn theo những giai điệu nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa cũ. Tôi không biết rằng, có một chàng trai đã đưa máy ảnh lên và chụp tôi vào khoảnh khắc ấy. Lần thứ hai gặp nhau, anh bước đến trước mặt tôi, đưa màn hình điện thoại ra. Trên đó là một bức ảnh của tôi, với ánh nắng phủ lên mái tóc, ánh mắt xa xăm và một nụ cười thoáng qua. -	“Cô gái trong ảnh.” Anh nói, giọng anh trầm ấm khiến trái tim tôi như có những dùi trống đập loạn xạ. Tôi ngạc nhiên nhìn vào bức ảnh, rồi lại ngước lên nhìn anh. -	“Anh chụp lén tôi à?” -	“Không hẳn.” Anh chỉ cười nhẹ, nghiêng đầu trong ánh nắng chiều cuối hạ. “Chỉ là khoảnh khắc đó đẹp quá.” Tôi không nhớ rõ mình đã cảm thấy thế nào khi nghe câu nói đó. Chỉ là, từ khoảnh khắc ấy, giữa tôi và anh có một điều gì đó bắt đầu biến chuyển. _______________________ Anh là một nhiếp ảnh gia. Anh không chỉ chụp ảnh, mà còn giữ lại những khoảnh khắc, những câu chuyện phía sau mỗi bức hình. Anh nói rằng, mỗi lần đưa máy ảnh lên, anh đều muốn lưu giữ lại một phần của thế giới theo cách mà anh nhìn thấy nó. Và tôi nhận ra, trong rất nhiều bức ảnh của anh sau này, bóng hình tôi vẫn luôn ở đó, dù là bằng cách nào Chúng tôi bên nhau theo một cách thật tự nhiên và cả bình yên nữa. Những ngày rảnh rỗi, tôi theo anh lang thang khắp thành phố, ngồi bên vệ đường uống lon cà phê nóng, nghe anh kể về những bức ảnh mà anh yêu thích nhất. Những buổi chiều, khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời, Jongseong sẽ đưa máy ảnh lên, nhìn tôi qua ống kính và mỉm cười. -	“Đừng quay đi. Anh muốn ghi lại khoảnh khắc lúc này.” -	 “Khoảnh khắc lúc này?” Tôi trêu chọc hỏi, đầu tôi vô thức nghiêng lại gần phía anh. -	“Là khoảnh khắc em thuộc về nơi này và, thuộc về anh nữa.” Con phố này cũng đã mấy mùa phải khoác lên chiếc áo trắng muốt của tuyết đông, chúng tôi cứ thế đi qua những ngày tháng thanh xuân của nhau. _______________________ Nhưng thanh xuân nào rồi cũng có một ngày phải khép lại. Jongseong nhận được một cơ hội làm việc ở nước ngoài. Một lời đề nghị anh chẳng thể từ chối, vì nó chính là giấc mơ mà anh đã theo đuổi từ rất lâu. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nó, thức trắng mấy hôm chỉ để nghĩ rằng mình sẽ ôm lấy anh, khóc nức nở rồi níu kéo anh, nói với anh rằng : “Hãy ở lại vì em.” Nhưng cuối cùng, khi tôi ra sân bay tiễn anh, tôi chỉ cười nhạt và nói: -	“Anh phải đi chứ. Đây là điều anh muốn mà.” Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi vật xung quanh tôi như dừng lại, tất cả đều đổ dồn về phía tôi và anh. Anh ôm chặt lấy tôi, chỉ thì thầm bên tai tôi bằng chất giọng trầm ấm quen thuộc : -
Seoul mùa đông, tuyết rơi trắng xóa. Tôi co người trong chiếc áo len rộng, bước đi chậm rãi trên con phố quen thuộc, nơi ánh đèn đường hắt xuống lớp tuyết dày, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Mọi thứ vẫn vậy - thành phố này vẫn rộng lớn, vẫn ồn ào, vẫn tấp nập như những ngày đầu tôi đặt chân đến quán cà phê quen thuộc. Chỉ có một điều đã thay đổi. Anh không còn ở đây nữa. _______________________ Tôi gặp Jongseong vào một ngày hè đầy nắng. Khi đó, tôi chỉ vô tình bước vào quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con hẻm, chọn một góc gần cửa sổ và ngồi xuống, thả hồn theo những giai điệu nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa cũ. Tôi không biết rằng, có một chàng trai đã đưa máy ảnh lên và chụp tôi vào khoảnh khắc ấy. Lần thứ hai gặp nhau, anh bước đến trước mặt tôi, đưa màn hình điện thoại ra. Trên đó là một bức ảnh của tôi, với ánh nắng phủ lên mái tóc, ánh mắt xa xăm và một nụ cười thoáng qua. - “Cô gái trong ảnh.” Anh nói, giọng anh trầm ấm khiến trái tim tôi như có những dùi trống đập loạn xạ. Tôi ngạc nhiên nhìn vào bức ảnh, rồi lại ngước lên nhìn anh. - “Anh chụp lén tôi à?” - “Không hẳn.” Anh chỉ cười nhẹ, nghiêng đầu trong ánh nắng chiều cuối hạ. “Chỉ là khoảnh khắc đó đẹp quá.” Tôi không nhớ rõ mình đã cảm thấy thế nào khi nghe câu nói đó. Chỉ là, từ khoảnh khắc ấy, giữa tôi và anh có một điều gì đó bắt đầu biến chuyển. _______________________ Anh là một nhiếp ảnh gia. Anh không chỉ chụp ảnh, mà còn giữ lại những khoảnh khắc, những câu chuyện phía sau mỗi bức hình. Anh nói rằng, mỗi lần đưa máy ảnh lên, anh đều muốn lưu giữ lại một phần của thế giới theo cách mà anh nhìn thấy nó. Và tôi nhận ra, trong rất nhiều bức ảnh của anh sau này, bóng hình tôi vẫn luôn ở đó, dù là bằng cách nào Chúng tôi bên nhau theo một cách thật tự nhiên và cả bình yên nữa. Những ngày rảnh rỗi, tôi theo anh lang thang khắp thành phố, ngồi bên vệ đường uống lon cà phê nóng, nghe anh kể về những bức ảnh mà anh yêu thích nhất. Những buổi chiều, khi hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời, Jongseong sẽ đưa máy ảnh lên, nhìn tôi qua ống kính và mỉm cười. - “Đừng quay đi. Anh muốn ghi lại khoảnh khắc lúc này.” - “Khoảnh khắc lúc này?” Tôi trêu chọc hỏi, đầu tôi vô thức nghiêng lại gần phía anh. - “Là khoảnh khắc em thuộc về nơi này và, thuộc về anh nữa.” Con phố này cũng đã mấy mùa phải khoác lên chiếc áo trắng muốt của tuyết đông, chúng tôi cứ thế đi qua những ngày tháng thanh xuân của nhau. _______________________ Nhưng thanh xuân nào rồi cũng có một ngày phải khép lại. Jongseong nhận được một cơ hội làm việc ở nước ngoài. Một lời đề nghị anh chẳng thể từ chối, vì nó chính là giấc mơ mà anh đã theo đuổi từ rất lâu. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nó, thức trắng mấy hôm chỉ để nghĩ rằng mình sẽ ôm lấy anh, khóc nức nở rồi níu kéo anh, nói với anh rằng : “Hãy ở lại vì em.” Nhưng cuối cùng, khi tôi ra sân bay tiễn anh, tôi chỉ cười nhạt và nói: - “Anh phải đi chứ. Đây là điều anh muốn mà.” Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi vật xung quanh tôi như dừng lại, tất cả đều đổ dồn về phía tôi và anh. Anh ôm chặt lấy tôi, chỉ thì thầm bên tai tôi bằng chất giọng trầm ấm quen thuộc : - "Anh yêu em, nhưng lại anh chẳng dám hứa gì hơn vì anh sợ" - " Anh sợ gì? ". Tôi nhẹ nhàng đáp lại, cố giữ những giọt lệ trong đôi mắt nhắm chặt. Tôi muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi, tôi không muốn mất anh. - "Anh sợ anh sẽ thất hứa.." Ngày anh rời đi, Seoul đổ cơn mưa nhẹ. Tôi đứng ở sân bay, nhìn theo bóng lưng anh dần khuất xa. Không có lời hứa hẹn nào, không có những câu nói hoa mỹ về tương lai. Và tôi cũng biết, kể từ giây phút ấy, tôi và Jongseong không còn thuộc về cùng một thế giới nữa. _______________________ Seoul mùa đông, tuyết vẫn rơi trắng xóa. Tôi vẫn đi qua những con phố cũ, vẫn ngồi ở quán cà phê quen, vẫn nghe lại những bản nhạc ballad xưa cũ. Nhưng không còn ai ở đây, đưa máy ảnh lên và bảo tôi rằng : - “Đừng quay đi.” Và tôi hiểu, khoảnh khắc gặp gỡ chỉ đến một lần trong đời và rất đáng nhớ, nhưng tôi lại chẳng hiểu, vào khoảnh khắc nào tôi và anh mới có thể tương phùng? 200325. #pov #lilkiit #enhypen #viral

About