@sw_kamu1: Wkwkw🤣😭#masukberandafypシ #fypシ゚viral #sulawesiselatan #storykata

Aldy🔥
Aldy🔥
Open In TikTok:
Region: ID
Monday 29 January 2024 13:47:07 GMT
1122171
140794
2191
5872

Music

Download

Comments

ini_amell11
IniiiAmel :
Silent repost 😭
2024-01-31 19:51:16
7
florya_black
𝙀𝙇𝙎𝘼🦇 :
awww
2024-02-01 01:43:45
1
dutdutszz
dut4 𝐄𝐗𝐒✭ :
bhahaha
2024-02-15 13:13:22
0
dekk_nayybee2
Mybee🕊️ :
Awwwww🤣🤣🤣
2024-02-01 07:45:29
1
boboboy_gempa
Boboyboy :
Scary 🥺
2024-01-31 15:22:10
1
delvanooo27_
BawaDiaKembali :
sorrryyy yeeee
2024-01-31 21:01:42
1
thepowerof_f
Apriannity :
well😩😂
2024-02-01 02:05:26
1
heri50211
@Bang Her@🔥📷 :
Kalbar hadir
2024-01-30 12:10:12
26
To see more videos from user @sw_kamu1, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Cái giá phải trả sau khi làm mẹ liệu có đáng? Lúc còn mang thai, tôi luôn mong ngóng em bé sớm chào đời, để tôi không phải mệt mỏi mỗi ngày, càng không làm phiền mọi người vất vả chăm sóc. Nhưng từ khi con ra đời, tôi mới vỡ lẽ ra rằng, người vất vả thật ra chỉ có mình tôi, những người chăm sóc bên cạnh không nhiều, lúc cần nhờ vả cũng chẳng có mấy ai.  Sau 2 tháng kể từ khi đứa bé chào đời, tôi cũng dần hiểu ra tại sao có nhiều bà mẹ bỉm sữa mắc chứng “trầm cảm sau sinh”. Không phải do ngang ngược hay vô cớ gây sự, cũng chẳng phải do tâm lý không vững, mà xuất phát từ sự mất cân bằng trong tâm lý của họ. Không có bất kỳ ai hiểu được nỗi vất vả ấy, không có nơi nào để tâm sự, bản thân họ cảm thấy áp lực và chán nản, sợ bị người ngoài nhìn vào chỉ trích rằng:  “Ai mà chẳng từng làm mẹ, có bà mẹ nào mà chẳng như vậy, có phải mỗi mình bạn phải chịu đựng vất vả đâu?”. Nhưng đâu có người phụ nữ nào ngay từ lúc sinh ra đã biết cách làm mẹ? Họ chẳng phải siêu nhân, họ cũng cần ngơi nghỉ , cần được an ủi chăm sóc, cần được người khác thấu hiểu… Hoặc có lẽ…  trong khi tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, cuộc sống này đã vội đem đến cho tôi một đứa con, từ ấy tôi phải chăm con 24/24h, không chút kinh nghiệm, nhưng phải dần dần chấp nhận, dần dần làm quen, giờ đây không có thời gian nghỉ ngơi, không còn sự tự do như ngày trước. Lâu ngày bế con, dỗ con, tôi tay đau, cổ cũng mỏi, đau nhức hết eo và đùi, những lúc ấy tôi chợt cảm thấy bản thân giờ đây thật giống một con robot cũ nát, dường như chỉ cần dùng sức một chút tôi cũng đã kiệt sức, cũng đã lâu bản thân chưa được ngủ hơn 4 tiếng đồng hồ, thiếu ngủ trầm trọng khiến đầu đau như búa bổ, cả người như không còn chút sức lực nào, nhiều lúc cảm thấy bản thân thật vô dụng. Nửa đêm con không ngủ, nhìn con khóc mà tôi khóc theo, thật sự tôi đã quá mệt mỏi, mệt từ trong ra ngoài, mệt tới nỗi một ngón tay tôi cũng không muốn động đậy. Tôi chợt cảm thấy những ngày tháng này trôi qua thật chậm, ngày qua ngày, dường như không nhìn thấy điểm cuối. Nhìn bản thân mình trong gương, tôi chẳng còn nhớ đã bao lâu mình chưa chăm sóc tốt cho bản thân, đầu tóc rối bù, mặt mày ủ rũ, đôi mắt đờ đẫn, luộm thà luộm thuộm. Tôi của trước đây không trang điểm quyết không ra ngoài ấy, tôi của bây giờ dù là 3 ngày không gội đầu, hay cả ngày để đầu tóc rối bù cũng là bình thường. Đã lâu chưa đi dạo phố, vì đứa bé mà bỏ ăn cay, bắt ép bản thân mình phải uống những thứ canh béo ngậy mà tôi ghét cay ghét đắng, đến việc ăn cơm cũng chỉ giống như cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, không có bất mong chờ hay niềm vui nào. Tôi nhớ cảm giác ăn lẩu, uống bia, ăn xiên cay, uống Coca lạnh, lúc ngủ không bị ai quấy rầy như ngày trước…. Nhưng mọi vất vả nỗ lực, ấm ức và đau khổ, đều được đền đáp bằng thiên thần bé bỏng của tôi. Cảm ơn con đã đến bên mẹ, chữa lành những vết thương sâu trong tim mẹ. (st) #goclamme #cauchuyenlamme
Cái giá phải trả sau khi làm mẹ liệu có đáng? Lúc còn mang thai, tôi luôn mong ngóng em bé sớm chào đời, để tôi không phải mệt mỏi mỗi ngày, càng không làm phiền mọi người vất vả chăm sóc. Nhưng từ khi con ra đời, tôi mới vỡ lẽ ra rằng, người vất vả thật ra chỉ có mình tôi, những người chăm sóc bên cạnh không nhiều, lúc cần nhờ vả cũng chẳng có mấy ai. Sau 2 tháng kể từ khi đứa bé chào đời, tôi cũng dần hiểu ra tại sao có nhiều bà mẹ bỉm sữa mắc chứng “trầm cảm sau sinh”. Không phải do ngang ngược hay vô cớ gây sự, cũng chẳng phải do tâm lý không vững, mà xuất phát từ sự mất cân bằng trong tâm lý của họ. Không có bất kỳ ai hiểu được nỗi vất vả ấy, không có nơi nào để tâm sự, bản thân họ cảm thấy áp lực và chán nản, sợ bị người ngoài nhìn vào chỉ trích rằng: “Ai mà chẳng từng làm mẹ, có bà mẹ nào mà chẳng như vậy, có phải mỗi mình bạn phải chịu đựng vất vả đâu?”. Nhưng đâu có người phụ nữ nào ngay từ lúc sinh ra đã biết cách làm mẹ? Họ chẳng phải siêu nhân, họ cũng cần ngơi nghỉ , cần được an ủi chăm sóc, cần được người khác thấu hiểu… Hoặc có lẽ… trong khi tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, cuộc sống này đã vội đem đến cho tôi một đứa con, từ ấy tôi phải chăm con 24/24h, không chút kinh nghiệm, nhưng phải dần dần chấp nhận, dần dần làm quen, giờ đây không có thời gian nghỉ ngơi, không còn sự tự do như ngày trước. Lâu ngày bế con, dỗ con, tôi tay đau, cổ cũng mỏi, đau nhức hết eo và đùi, những lúc ấy tôi chợt cảm thấy bản thân giờ đây thật giống một con robot cũ nát, dường như chỉ cần dùng sức một chút tôi cũng đã kiệt sức, cũng đã lâu bản thân chưa được ngủ hơn 4 tiếng đồng hồ, thiếu ngủ trầm trọng khiến đầu đau như búa bổ, cả người như không còn chút sức lực nào, nhiều lúc cảm thấy bản thân thật vô dụng. Nửa đêm con không ngủ, nhìn con khóc mà tôi khóc theo, thật sự tôi đã quá mệt mỏi, mệt từ trong ra ngoài, mệt tới nỗi một ngón tay tôi cũng không muốn động đậy. Tôi chợt cảm thấy những ngày tháng này trôi qua thật chậm, ngày qua ngày, dường như không nhìn thấy điểm cuối. Nhìn bản thân mình trong gương, tôi chẳng còn nhớ đã bao lâu mình chưa chăm sóc tốt cho bản thân, đầu tóc rối bù, mặt mày ủ rũ, đôi mắt đờ đẫn, luộm thà luộm thuộm. Tôi của trước đây không trang điểm quyết không ra ngoài ấy, tôi của bây giờ dù là 3 ngày không gội đầu, hay cả ngày để đầu tóc rối bù cũng là bình thường. Đã lâu chưa đi dạo phố, vì đứa bé mà bỏ ăn cay, bắt ép bản thân mình phải uống những thứ canh béo ngậy mà tôi ghét cay ghét đắng, đến việc ăn cơm cũng chỉ giống như cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, không có bất mong chờ hay niềm vui nào. Tôi nhớ cảm giác ăn lẩu, uống bia, ăn xiên cay, uống Coca lạnh, lúc ngủ không bị ai quấy rầy như ngày trước…. Nhưng mọi vất vả nỗ lực, ấm ức và đau khổ, đều được đền đáp bằng thiên thần bé bỏng của tôi. Cảm ơn con đã đến bên mẹ, chữa lành những vết thương sâu trong tim mẹ. (st) #goclamme #cauchuyenlamme

About