@kitafoodiemy: Nasi Kuning dekat AFC Ali Nasi Kandar Ni Memang Surr Habis! 📍AFC Ali Nasi Kandar, M Avenue, Segambut, KL #KitaFoodie #NasiKandar #NasiKuning #Foodie #MakanLokal

kitafoodiemy
kitafoodiemy
Open In TikTok:
Region: MY
Wednesday 14 February 2024 11:50:11 GMT
564774
25653
153
531

Music

Download

Comments

shariflek
Sharif.xh :
sape perasan kat lauk warna kuning tu ada kumbang kecik
2024-02-15 19:21:10
59
alal92125
HyVive :
Ada yg liat ga ada seranga di sotong
2024-02-29 17:18:41
2
pufpuffpass_
haeekalll. :
manjo ehh koba surrr hahahaha
2024-05-11 22:54:41
0
arepbaee_
𝘼𝙧𝙚𝙥🧬 :
bile nk berbuka ni😌
2024-03-12 04:38:46
44
fathnn3010
F :
udang goreng mintak tiga dia bagi dua🗿
2024-03-17 12:24:37
14
adamexsyal
Adamexsyal :
beres makan langsung radang
2024-02-27 10:40:21
7
nr.anne
limauais🍹 :
ok semua sekali 86.84 bayar depan ye
2024-04-17 03:16:57
1
aridzuan30
Muhammad :
kat mana
2024-02-17 14:03:39
0
aadittt03
Adit🫥 :
Dia joki artu aku mntak nasi lebih skit dngan telur rebus bg sbiji (xmcam biasa bagi stngh) harga masih sama.. respect
2024-04-16 13:32:09
0
hanppp11
Hanifff :
arti surrr apa si?
2024-03-14 14:06:14
0
zaki76009
zaki :
Nasi kuning from Indonesia
2025-09-01 13:10:46
0
yusronmaulana69
rang aring :
long Tiger dah jual nasi kah😂😂
2024-05-04 13:24:30
0
mieyerul_996
**✿❀Amirul Comel❀✿** :
time petang ni pulak lah dia muncul 🗿
2024-03-13 08:13:23
0
.dhfjs
PESAN KHUSUS :
bayangin pas jalan ke meja makan malah tumpah
2024-02-25 07:23:53
13
haykarl__
PAKK ARAB :
rm 150 bayar depan
2024-02-15 13:19:04
5
onefaridzuan
Farid :
hm lapaq
2024-03-12 07:27:17
0
user280209625
user280209625 :
free food 💯😂😂
2024-03-02 11:22:21
0
mhd.fhym
mhd.fhym :
7:05
2024-03-12 11:05:41
0
yrdaddymf17
Tarvin Raj :
Tu die Rm120 sahaja…surrrr
2024-02-29 05:19:59
0
gahahshaj21
gahahshaj21 :
ni nk mkn cmna ni x celuih
2024-02-29 17:11:13
0
surelysss
Afqdaniel._ :
pov : bila haari gaji😁
2024-03-23 17:18:54
0
styleeeeeros
AQqqqq 🌹🌹🌹 :
ramai sudah ikut trend kau bang makan mesti kuah banjir👍
2024-03-21 06:09:13
0
megatimran._
Jak 😝 :
sedapmyaaaaa😢
2024-02-28 10:03:10
0
s0whate3ven
Whatever :
Halal tak
2024-04-28 04:27:16
0
shahruliman97
Shahrul Iman :
Bukan main eh abg, lepas geram ka🗿
2024-03-22 10:34:04
1
To see more videos from user @kitafoodiemy, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

C40/ Cái bụng của Tôn Dĩnh Sa đã lớn đến mức ngay cả việc cúi người xỏ đôi dép cũng trở thành một thử thách. Mỗi bước đi, cô phải chống một tay vào lưng, một tay giữ phía dưới bụng như thể sợ nhịp rung nhỏ nhất cũng khiến đứa bé bên trong khó chịu. Tháng thứ tám, người ta vẫn gọi là giai đoạn nặng nề nhất của thai kỳ, và đúng thật, cô có thể cảm nhận toàn bộ sức nặng ấy dồn vào thân thể gầy gò của mình. Đêm xuống, hơi thở trở nên ngắn và nặng. Cô thường thức giấc nhiều lần, chỉ vì áp lực t.ử c.ung đè lên b.àng q.uang khiến không thể ngủ yên một mạch. Những giấc mơ cũng lạ lùng hơn, có khi cô mơ thấy tiếng khóc trẻ thơ vang vọng trong căn phòng tối, có khi lại mơ thấy một sân thi đấu rực sáng ánh đèn, nơi chính cô từng đứng đó mà nay chỉ biết nhìn từ xa. Giữa ranh giới nửa tỉnh nửa mê, cô giơ tay sờ lên bụng, cảm nhận rõ từng cử động của con, đôi khi mạnh đến mức bụng nhô lên thành một đường cong méo mó. Cô bật cười, rồi lại thấy mắt mình nóng lên. Có những cơn gò bất chợt siết chặt bụng dưới, không quá đau nhưng đủ khiến tim cô thoáng rối loạn. Bác sĩ từng nói đó chỉ là cơn gò Braxton Hicks, giả dối như một hồi chuông báo trước. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô luôn nghĩ nếu đây là thật thì sao? Nếu đứa bé chọn đến với cô sớm hơn dự kiến, liệu cô đã chuẩn bị đủ can đảm để bước vào cuộc vượt cạn? Ngày cuối tuần, Vương Sở Khâm lại về. Anh chỉ có nửa ngày, nhưng vẫn vội vã từ Bắc Kinh lái xe về Thạch Gia Trang. Cô quay lại, nở một nụ cười mệt nhọc nhưng ấm áp đến mức khiến anh chợt im lặng, không nói được câu nào ngoài việc bước đến đặt tay mình lên đôi bàn tay cô. Anh cười, nhưng trong mắt thấp thoáng sự áy náy. Suốt tuần, anh vùi đầu trong tập luyện, không thể ở bên cạnh cô, không thể chứng kiến từng thay đổi nhỏ nhặt trên thân thể m. Chỉ mỗi cuối tuần, anh mới được chạm vào khoảnh khắc giản đơn ấy, như thể sợ rằng nếu lơ đãng, mình sẽ bỏ lỡ cả một đời người. Tôn Dĩnh Sa không trách móc. Cô hiểu con đường thể thao mà anh theo đuổi cũng khắc nghiệt chẳng kém gì nỗi vất vả của thai kỳ. Nhưng trong những đêm dài nằm một mình, đôi khi cô vẫn không tránh khỏi cảm giác cô đơn. Bụng cô ngày một to, cơ thể nặng nề, nhưng vòng tay ôm lấy vai cô lại hiếm hoi. Và rồi, mỗi lần nghĩ đến tương lai, cô lại thấy mình như đang đứng trước một vạch đích xa mờ, vừa sợ hãi, vừa khao khát được chạm tới. Cô bắt đầu soạn túi đồ đi sinh. Một chiếc túi nhỏ xếp gọn trong góc phòng, bên trong là quần áo sơ sinh, khăn tắm, bỉm, và vài món đồ cá nhân. Mỗi khi gấp một bộ đồ bé xíu, cô lại hình dung ra hình ảnh một sinh linh nhỏ bé nằm trong vòng tay mình. Cảm giác ấy vừa hạnh phúc, vừa khiến cô chực trào nước mắt. Đứa bé này, kết tinh của một tình yêu đầy sóng gió, rồi sẽ là niềm hy vọng hay là một sợi dây ràng buộc? Ngoài trời, gió cuối hạ đầu thu mang theo hơi nóng hanh khô. Cô đứng bên hiên, hít sâu một hơi, rồi thì thầm với con: “Ba con sắp về rồi, chịu khó đợi thêm chút nhé.” Trong giây phút đó, nỗi mệt nhọc, cơn đau lưng và những lần mất ngủ dường như đều tan biến. Chỉ còn lại một sự chờ đợi bình dị, mềm mại như ánh chiều rơi trên mái ngói xám. #qinqinvshasha #shatou #fanfic
C40/ Cái bụng của Tôn Dĩnh Sa đã lớn đến mức ngay cả việc cúi người xỏ đôi dép cũng trở thành một thử thách. Mỗi bước đi, cô phải chống một tay vào lưng, một tay giữ phía dưới bụng như thể sợ nhịp rung nhỏ nhất cũng khiến đứa bé bên trong khó chịu. Tháng thứ tám, người ta vẫn gọi là giai đoạn nặng nề nhất của thai kỳ, và đúng thật, cô có thể cảm nhận toàn bộ sức nặng ấy dồn vào thân thể gầy gò của mình. Đêm xuống, hơi thở trở nên ngắn và nặng. Cô thường thức giấc nhiều lần, chỉ vì áp lực t.ử c.ung đè lên b.àng q.uang khiến không thể ngủ yên một mạch. Những giấc mơ cũng lạ lùng hơn, có khi cô mơ thấy tiếng khóc trẻ thơ vang vọng trong căn phòng tối, có khi lại mơ thấy một sân thi đấu rực sáng ánh đèn, nơi chính cô từng đứng đó mà nay chỉ biết nhìn từ xa. Giữa ranh giới nửa tỉnh nửa mê, cô giơ tay sờ lên bụng, cảm nhận rõ từng cử động của con, đôi khi mạnh đến mức bụng nhô lên thành một đường cong méo mó. Cô bật cười, rồi lại thấy mắt mình nóng lên. Có những cơn gò bất chợt siết chặt bụng dưới, không quá đau nhưng đủ khiến tim cô thoáng rối loạn. Bác sĩ từng nói đó chỉ là cơn gò Braxton Hicks, giả dối như một hồi chuông báo trước. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô luôn nghĩ nếu đây là thật thì sao? Nếu đứa bé chọn đến với cô sớm hơn dự kiến, liệu cô đã chuẩn bị đủ can đảm để bước vào cuộc vượt cạn? Ngày cuối tuần, Vương Sở Khâm lại về. Anh chỉ có nửa ngày, nhưng vẫn vội vã từ Bắc Kinh lái xe về Thạch Gia Trang. Cô quay lại, nở một nụ cười mệt nhọc nhưng ấm áp đến mức khiến anh chợt im lặng, không nói được câu nào ngoài việc bước đến đặt tay mình lên đôi bàn tay cô. Anh cười, nhưng trong mắt thấp thoáng sự áy náy. Suốt tuần, anh vùi đầu trong tập luyện, không thể ở bên cạnh cô, không thể chứng kiến từng thay đổi nhỏ nhặt trên thân thể m. Chỉ mỗi cuối tuần, anh mới được chạm vào khoảnh khắc giản đơn ấy, như thể sợ rằng nếu lơ đãng, mình sẽ bỏ lỡ cả một đời người. Tôn Dĩnh Sa không trách móc. Cô hiểu con đường thể thao mà anh theo đuổi cũng khắc nghiệt chẳng kém gì nỗi vất vả của thai kỳ. Nhưng trong những đêm dài nằm một mình, đôi khi cô vẫn không tránh khỏi cảm giác cô đơn. Bụng cô ngày một to, cơ thể nặng nề, nhưng vòng tay ôm lấy vai cô lại hiếm hoi. Và rồi, mỗi lần nghĩ đến tương lai, cô lại thấy mình như đang đứng trước một vạch đích xa mờ, vừa sợ hãi, vừa khao khát được chạm tới. Cô bắt đầu soạn túi đồ đi sinh. Một chiếc túi nhỏ xếp gọn trong góc phòng, bên trong là quần áo sơ sinh, khăn tắm, bỉm, và vài món đồ cá nhân. Mỗi khi gấp một bộ đồ bé xíu, cô lại hình dung ra hình ảnh một sinh linh nhỏ bé nằm trong vòng tay mình. Cảm giác ấy vừa hạnh phúc, vừa khiến cô chực trào nước mắt. Đứa bé này, kết tinh của một tình yêu đầy sóng gió, rồi sẽ là niềm hy vọng hay là một sợi dây ràng buộc? Ngoài trời, gió cuối hạ đầu thu mang theo hơi nóng hanh khô. Cô đứng bên hiên, hít sâu một hơi, rồi thì thầm với con: “Ba con sắp về rồi, chịu khó đợi thêm chút nhé.” Trong giây phút đó, nỗi mệt nhọc, cơn đau lưng và những lần mất ngủ dường như đều tan biến. Chỉ còn lại một sự chờ đợi bình dị, mềm mại như ánh chiều rơi trên mái ngói xám. #qinqinvshasha #shatou #fanfic
C39 Ba tháng tưởng chừng ngắn ngủi, nhưng trong thế giới bóng bàn chuyên nghiệp, đó là cả một đời. Một tay vợt rời khỏi sàn đấu ba tháng, đồng nghĩa với việc có thể mất đi vị trí, nhịp độ, thậm chí cả cảm giác bóng. Vương Sở Khâm hiểu rõ điều đó, nên ngay ngày đầu tiên hết hạn cấm thi đấu, anh đã xách túi vợt trở lại Trung tâm huấn luyện quốc gia từ sớm. Cánh cửa phòng tập vừa mở ra, mùi quen thuộc của gỗ, của cao su từ những mặt vợt và tiếng bóng đập liên hồi vang lên. Cảm giác ấy khiến lòng anh rung lên mạnh mẽ. “Ồ, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi hả?”  Mã Long, người luôn điềm đạm, chỉ khẽ gật đầu:  “Trở lại thì phải chăm chỉ hơn, bọn trẻ bây giờ tiến bộ nhanh lắm.”
C39 Ba tháng tưởng chừng ngắn ngủi, nhưng trong thế giới bóng bàn chuyên nghiệp, đó là cả một đời. Một tay vợt rời khỏi sàn đấu ba tháng, đồng nghĩa với việc có thể mất đi vị trí, nhịp độ, thậm chí cả cảm giác bóng. Vương Sở Khâm hiểu rõ điều đó, nên ngay ngày đầu tiên hết hạn cấm thi đấu, anh đã xách túi vợt trở lại Trung tâm huấn luyện quốc gia từ sớm. Cánh cửa phòng tập vừa mở ra, mùi quen thuộc của gỗ, của cao su từ những mặt vợt và tiếng bóng đập liên hồi vang lên. Cảm giác ấy khiến lòng anh rung lên mạnh mẽ. “Ồ, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi hả?” Mã Long, người luôn điềm đạm, chỉ khẽ gật đầu: “Trở lại thì phải chăm chỉ hơn, bọn trẻ bây giờ tiến bộ nhanh lắm.” "Em biết rồi, thưa phó chủ tịch!" Ngưu Quán Khải chạy lại, ôm cổ anh: “Anh, lần này anh mà không gắng, vị trí bị người khác chiếm hết đấy nhé.” Không khí sôi động ấy khiến Vương Sở Khâm mỉm cười. Anh chào từng người, ánh mắt sáng hơn bao giờ hết. Anh biết, mình đã bỏ lỡ nhiều, nhưng cũng chính vì thế mà càng phải dồn toàn bộ sức lực để bù đắp. Buổi tập đầu tiên, anh không giữ sức. Từng đường bóng đều mạnh mẽ, quyết liệt, như muốn đập tan hết những uất ức và chờ đợi suốt thời gian qua. Mồ hôi nhanh chóng thấm ướt lưng áo, nhưng anh không dừng lại, vẫn lao vào từng pha bóng, mắt không rời khỏi đối thủ. Huấn luyện viên đứng ngoài gật gù, nhưng cũng nhắc: “Đừng nóng vội, Datou. Trạng thái cần thời gian để trở lại, cố quá dễ chấn thương.” Anh lau mồ hôi, thở gấp nhưng vẫn đáp: “Em không sợ mệt, chỉ sợ không kịp. Ba tháng, đã có nhiều người mạnh mẽ hơn. Em phải nhanh chóng bắt kịp, không thể để bị bỏ lại phía sau.” Đêm đó, khi các đồng đội đã lần lượt rời khỏi, Vương Sở Khâm vẫn ở lại. Phòng tập vắng lặng, chỉ còn tiếng bóng bàn nảy vang vọng. Mỗi cú giật bóng, mỗi cú giao bóng, anh đều lặp đi lặp lại đến hàng trăm lần. Đôi tay rát đỏ, nhưng anh không buông. Trong khoảnh khắc dừng lại thở dốc, anh nghĩ tới Tôn Dĩnh Sa, nghĩ tới sinh mệnh nhỏ đang lớn dần trong bụng cô. Tất cả như nguồn sức mạnh đẩy anh tiến lên. Anh thầm nhủ: “Vì em, vì con, anh không được phép gục ngã. Phải trở lại mạnh mẽ hơn.” Thời gian chuẩn bị cho giải đấu mới gấp gáp đến ngộp thở. Tổng cục thể thao, ban huấn luyện siết lịch tập luyện nghiêm ngặt, mỗi ngày từ sáng sớm đến tận tối khuya. Vương Sở Khâm gần như không còn chút thời gian riêng. Anh biết mình không thể lơ là, bởi ba tháng bị cấm thi đấu đã khiến anh rơi vào thế bất lợi. Nhưng trong từng phút giây mệt mỏi, hình ảnh Tôn Dĩnh Sa bụng bầu ngày một nặng nề luôn xuất hiện trong đầu. “Sa Sa… anh xin lỗi. Anh muốn ở cạnh em lắm, nhưng lịch tập dày quá. Anh… không thể bỏ được.” Ở đầu bên kia, Tôn Dĩnh Sa im lặng. Chỉ có tiếng thở nhè nhẹ. Anh càng cuống quýt: “Anh biết giai đoạn cuối thai kỳ rất quan trọng. Em cần có người bên cạnh. Nhưng tin anh, anh sẽ dành tất cả mọi thời gian rảnh để về với em. Cho dù chỉ được vài tiếng, anh cũng sẽ đi. Thương em và con nhiều lắm!" Cuối cùng, cô chỉ buông một câu khẽ khàng: “Anh cứ tập trung tập luyện. Em ổn.” Nhưng Vương Sở Khâm nghe rõ, trong giọng cô có một chút mệt mỏi, một chút hụt hẫng khiến tim anh đau thắt. Cuối tuần đầu tiên, đúng như lời hứa, anh xin phép huấn luyện viên nghỉ nửa ngày. Từ Bắc Kinh về Thạch Gia Trang mất hơn một tiếng đi đường cao tốc, nhưng anh ngồi không yên, cứ nhìn đồng hồ liên tục. Trên tay là túi lớn túi nhỏ, nào là hoa quả, nào là sữa bầu, cả vài món đồ chơi sơ sinh mà anh thấy là thú vị mới mua. Vừa thấy Tôn Dĩnh Sa ngồi ở phòng khách, bụng đã tròn căng, anh vội vàng bước tới, cúi người nhìn rồi cười tươi rói, cứ như lần đầu tiên gặp. “Sa Sa, anh về rồi! Con có ngoan không, có làm mẹ mệt không?” Cô chỉ khẽ gật đầu, vẫn giữ thái độ trầm lặng. Nhưng mẹ cô thì tươi cười, mời anh vào ăn cơm. Anh tranh hết việc, dọn bàn, gọt hoa quả, cứ như sợ mình không đủ bù đắp cho những ngày vắng mặt. Rồi đến tối, anh phải quay lại Bắc Kinh, chỉ kịp nắm tay cô vài giây trước khi rời đi. “Anh sẽ lại về. Tuần sau, tuần sau nữa, lúc nào cũng vậy. Sa Sa, chờ anh nhé.” #qinqinvshasha #shatou #fanfic

About