@funny.littlebean: #animals #funnyvideos #funny #pet #dog #cat #laugh #cute #dogsoftiktok #catsoftiktok #fyp #foryou

Little Bean
Little Bean
Open In TikTok:
Region: FR
Monday 24 June 2024 15:55:32 GMT
19367372
1119399
3843
133129

Music

Download

Comments

benjix6556
Benji The Conqueror :
that black horse grabbing the cat by the tail - that was scary
2024-06-25 06:46:18
1728
gift.green10
gift green :
the second one was laughing like my ex🤨🤨🤨
2024-06-24 19:39:06
576
deathtohamas_
MossadAgentManson🤝☝️ :
second horse 👁👄👁
2024-06-27 06:21:33
118
indiana.is_awsome8public
Carri :
The third one💀
2024-06-25 05:11:32
81
forensic_investigator
Forensic Investigator :
It’s the snappin turlah for me 💀
2024-06-26 04:57:41
66
vinum5966
vinum :
the horse jumping after the cat jumps out the hay 😂😂
2024-06-25 10:11:39
486
ohsorryringo
George Harrison 😞 :
The black cat in the third clip ☹️
2024-08-16 21:15:52
66
frazzled66
Eric945 :
The donkey laughing was great, but the horse jumping like a cat, from the cat, did me in lol
2024-08-09 00:27:40
52
dudujolo
DLJL832803 :
The horse at the hay bale yelled “GEE WILLIKERS!” In his best old white man voice.
2024-10-03 02:03:40
1
lana74995
Lana :
The one horse jumped like a cat 😂
2024-06-25 11:14:08
33
atomico64
Omar Arce :
the 2nd one did that "art the clown" smile 😭🤣
2024-06-25 18:45:57
19
moistestpotato
Potato :
The donkey laughing I love it that’s a happy animal that’s treated very well
2024-06-25 07:27:28
55
allenlecardo
Allen LeCardo :
Donkey laughed 😂
2024-06-25 18:58:17
17
kris_sending_love1
Oonafairy :
Why is this funny, that hurts. I've been bitten by a horse , it's no joke
2024-06-25 20:53:13
7
rociorosales1231
RocioRosales1231 :
The laugh from the donkey was crazy
2024-10-13 21:49:47
6
shadowxsoni
sonic shadow knucklestails fan :
it not funny poor animals they have pain too
2025-01-13 15:05:47
1
jjjc92_
YouDontMakeFriendsWithSalad :
The donkey laughing gets me every single time
2024-06-26 13:19:07
8
_oxxyperc
Mello :
2nd horse 😭😭😭😭😭
2024-07-11 00:26:33
5
katsuki.bakugo916
✝︎𝓛𝓲𝓵𝔂✝︎(Billie’s version) :
The last one 🥺🥺☺️☺️
2024-07-23 16:39:29
3
brianjones1991
Brian Jones :
The black cat being lifted by the tail sounded like Donald Duck
2024-08-10 22:11:30
2
johnmaynardlaurio
RIPPING :
bro the second horse
2024-07-16 07:25:31
3
irina90sbitch
Irina 🌹 :
lol the cat sounds like an angry Donald Duck 😂
2024-06-26 00:05:23
4
To see more videos from user @funny.littlebean, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

To be honest, I have had multiple items in my closet for years just waiting to fit in them again. I’ve had the moments when I’ve lost weight and thought, “ok I can definitely wear that again”, only to be defeated and have it still not fit 😔. Talk about soul crushing.  I purchased this @lillypulitzer skort in the summer of 2019 and I felt SOOOO confident in it! I had lost weight in preparation for my upcoming wedding in September. I was feeling great and thought I was in some of the best shape of my adult life. (The picture of me in the white skort is that same summer, and the same skort in white. The picture of me in the white dress is at my rehearsal dinner.) After my wedding and restrictive dieting came the honeymoon to Italy, going back to school to earn my BSN, and Covid. All of these things combined led to my greatest weight gain of my life. I would lose 20 lbs, gain back 10, so on and so on. Over the years, I would reach for items in my closet I thought that I could fit back into, only to be crushed to find I still couldn’t zip them up or even get them past my thighs. How did I get so big?! After a long journey, I decided to try on some of the items I had missed for so long. This time they didn’t fit, but for another reason.  Although I am sad that my once favorite skort doesn’t fit me, I am higher than cloud 9 realizing it is now TOO BIG!  #dontgiveup #keepgoing #confidence #selflove #happy #Love #weightloss #weightlossjourney #weightlosstransformation #motivation #Fitness #fitnessmotivation #fitspo #fitmom #fitnurse #lillypulitzer #beforeandafter #fyp #lululemon
To be honest, I have had multiple items in my closet for years just waiting to fit in them again. I’ve had the moments when I’ve lost weight and thought, “ok I can definitely wear that again”, only to be defeated and have it still not fit 😔. Talk about soul crushing. I purchased this @lillypulitzer skort in the summer of 2019 and I felt SOOOO confident in it! I had lost weight in preparation for my upcoming wedding in September. I was feeling great and thought I was in some of the best shape of my adult life. (The picture of me in the white skort is that same summer, and the same skort in white. The picture of me in the white dress is at my rehearsal dinner.) After my wedding and restrictive dieting came the honeymoon to Italy, going back to school to earn my BSN, and Covid. All of these things combined led to my greatest weight gain of my life. I would lose 20 lbs, gain back 10, so on and so on. Over the years, I would reach for items in my closet I thought that I could fit back into, only to be crushed to find I still couldn’t zip them up or even get them past my thighs. How did I get so big?! After a long journey, I decided to try on some of the items I had missed for so long. This time they didn’t fit, but for another reason. Although I am sad that my once favorite skort doesn’t fit me, I am higher than cloud 9 realizing it is now TOO BIG! #dontgiveup #keepgoing #confidence #selflove #happy #Love #weightloss #weightlossjourney #weightlosstransformation #motivation #Fitness #fitnessmotivation #fitspo #fitmom #fitnurse #lillypulitzer #beforeandafter #fyp #lululemon
“Làm bạn thân sẽ tốt hơn, phải không?”  [Phần 2] Cơn gió đêm khẽ lay động những tán lá bên đường. Ánh đèn vàng hắt bóng hai người lên vỉa hè, kéo dài, mờ nhạt. Lời nói của Gumayusi vẫn còn văng vẳng trong đầu Keria: “Không phải làm bạn thân sẽ tốt hơn sao?” Cậu muốn phản bác, muốn hỏi lại rằng nếu đã tốt như thế, tại sao Gumayusi vẫn cứ hành động như thể cậu đặc biệt? Nhưng cuối cùng, Keria chỉ đứng yên, lặng nhìn Gumayusi đang mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không biết nó là sự nuối tiếc hay chỉ đơn thuần là một cách để kết thúc cuộc hội thoại. Cậu siết chặt tay, móng tay bấm nhẹ vào lòng bàn tay để không lỡ lời nói ra điều gì đó khiến mọi thứ tệ hơn. “Ừ” Chỉ một từ ngắn ngủi, nhưng lại khiến Keria cảm thấy như mình vừa buông bỏ một điều gì đó quan trọng. Gumayusi nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt như muốn dò xét cảm xúc của cậu lúc này. Nhưng Keria không để lộ điều gì, chỉ mỉm cười như thể mọi chuyện chẳng có gì nghiêm trọng. “Về thôi” Cậu nói, rồi quay lưng đi trước. Gumayusi không lên tiếng, cũng không ngăn cậu lại. Anh chỉ lặng lẽ đi theo sau, giữ một khoảng cách vừa đủ để không quá gần nhưng cũng không quá xa. Từ sau đêm đó, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Không ai nhắc lại chuyện đó. Trên sân đấu, họ vẫn là cặp đôi đường dưới hoàn hảo. Họ phối hợp ăn ý, hiểu nhau đến từng khoảnh khắc nhỏ nhất, như thể chưa từng có bất kỳ sự chệch nhịp nào giữa cả hai. Trong mắt đồng đội, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi. Nhưng chỉ có Keria biết, có một điều gì đó trong lòng cậu đã không còn như trước nữa. Trước đây, mỗi lần Gumayusi chọc ghẹo, cậu sẽ bật cười, đáp trả lại bằng những câu nói đầy ẩn ý. Nhưng giờ đây, mỗi lần Gumayusi trêu đùa, Keria chỉ cười, không rõ là thật hay giả. Trước đây, khi Gumayusi vô tình chạm vào tay cậu, cậu sẽ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nhưng giờ đây, cậu đã học cách giữ nhịp tim của mình ổn định. Cậu không thể để mình rơi vào vòng lặp nữa. Một ngày nọ, sau buổi tập, Keria bị ốm. Cậu cảm thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng. Đội ngũ y tế khuyên cậu nên về phòng nghỉ ngơi, và cậu làm theo. Keria mệt đến mức không còn sức để suy nghĩ. Cậu chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu để quên đi cảm giác nặng nề trong đầu. Nhưng khi cậu vừa nhắm mắt được một lúc, có tiếng gõ cửa. “Keria, mở cửa đi.” Giọng Gumayusi. Keria hơi nhíu mày, nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi dậy. Cậu lết ra mở cửa, và trước khi kịp phản ứng, một bàn tay đã đặt lên trán cậu. “Sốt cao quá đấy, sao không nói gì với mình?” Gumayusi cau mày. Keria gạt tay anh ra, giọng khàn khàn: “Mình chỉ cần nghỉ ngơi thôi.” “Không, cậu cần uống thuốc. Đợi chút.” Gumayusi không cho cậu cơ hội từ chối, nhanh chóng đi vào phòng, đặt túi thuốc và cháo nóng lên bàn. Keria nhìn anh bận rộn sắp xếp mọi thứ mà cảm thấy có chút mệt mỏi trong lòng. “Cậu không cần làm vậy đâu, mình tự lo được mà.” “Im đi.” Gumayusi đáp gọn, giọng điệu không cho phép cậu cãi lại. Keria bật cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt khi cậu nhìn thấy ánh mắt Gumayusi. Đó không phải là ánh mắt của một người chỉ xem cậu là bạn thân. Cậu muốn hỏi: “Nếu đã không thích mình, tại sao lại quan tâm đến mức này?” Nhưng rồi cậu chỉ lặng lẽ nhận lấy bát cháo, ăn từng thìa một trong im lặng. Gumayusi ngồi bên cạnh, nhìn cậu chằm chằm như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, anh cất giọng: “Keria.” “Hm?” “Cậu ghét mình không?” Keria dừng lại một chút, rồi lắc đầu. “Không.” Gumayusi cười nhạt: “Vậy là tốt rồi.” Keria không hiểu ý anh. Nhưng cậu không hỏi thêm. Sau hôm đó, mọi thứ vẫn tiếp tục như thường lệ. Chỉ có điều, mỗi khi Keria nghĩ rằng mình đã có thể buông bỏ, thì chính Gumayusi lại là người kéo cậu trở lại. Dù cho anh không bao giờ cho cậu một câu trả lời khác. Dù cho anh luôn nói rằng, “Làm bạn thân sẽ tốt hơn, phải không?” Nhưng rồi, chính Gumayusi lại là người khiến Keria không thể thực sự làm một người bạn bình thường. Và đó mới là điều đau đớn nhất. #guria #guke #pov #xuhuong
“Làm bạn thân sẽ tốt hơn, phải không?” [Phần 2] Cơn gió đêm khẽ lay động những tán lá bên đường. Ánh đèn vàng hắt bóng hai người lên vỉa hè, kéo dài, mờ nhạt. Lời nói của Gumayusi vẫn còn văng vẳng trong đầu Keria: “Không phải làm bạn thân sẽ tốt hơn sao?” Cậu muốn phản bác, muốn hỏi lại rằng nếu đã tốt như thế, tại sao Gumayusi vẫn cứ hành động như thể cậu đặc biệt? Nhưng cuối cùng, Keria chỉ đứng yên, lặng nhìn Gumayusi đang mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không biết nó là sự nuối tiếc hay chỉ đơn thuần là một cách để kết thúc cuộc hội thoại. Cậu siết chặt tay, móng tay bấm nhẹ vào lòng bàn tay để không lỡ lời nói ra điều gì đó khiến mọi thứ tệ hơn. “Ừ” Chỉ một từ ngắn ngủi, nhưng lại khiến Keria cảm thấy như mình vừa buông bỏ một điều gì đó quan trọng. Gumayusi nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt như muốn dò xét cảm xúc của cậu lúc này. Nhưng Keria không để lộ điều gì, chỉ mỉm cười như thể mọi chuyện chẳng có gì nghiêm trọng. “Về thôi” Cậu nói, rồi quay lưng đi trước. Gumayusi không lên tiếng, cũng không ngăn cậu lại. Anh chỉ lặng lẽ đi theo sau, giữ một khoảng cách vừa đủ để không quá gần nhưng cũng không quá xa. Từ sau đêm đó, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường. Không ai nhắc lại chuyện đó. Trên sân đấu, họ vẫn là cặp đôi đường dưới hoàn hảo. Họ phối hợp ăn ý, hiểu nhau đến từng khoảnh khắc nhỏ nhất, như thể chưa từng có bất kỳ sự chệch nhịp nào giữa cả hai. Trong mắt đồng đội, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi. Nhưng chỉ có Keria biết, có một điều gì đó trong lòng cậu đã không còn như trước nữa. Trước đây, mỗi lần Gumayusi chọc ghẹo, cậu sẽ bật cười, đáp trả lại bằng những câu nói đầy ẩn ý. Nhưng giờ đây, mỗi lần Gumayusi trêu đùa, Keria chỉ cười, không rõ là thật hay giả. Trước đây, khi Gumayusi vô tình chạm vào tay cậu, cậu sẽ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nhưng giờ đây, cậu đã học cách giữ nhịp tim của mình ổn định. Cậu không thể để mình rơi vào vòng lặp nữa. Một ngày nọ, sau buổi tập, Keria bị ốm. Cậu cảm thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng. Đội ngũ y tế khuyên cậu nên về phòng nghỉ ngơi, và cậu làm theo. Keria mệt đến mức không còn sức để suy nghĩ. Cậu chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu để quên đi cảm giác nặng nề trong đầu. Nhưng khi cậu vừa nhắm mắt được một lúc, có tiếng gõ cửa. “Keria, mở cửa đi.” Giọng Gumayusi. Keria hơi nhíu mày, nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi dậy. Cậu lết ra mở cửa, và trước khi kịp phản ứng, một bàn tay đã đặt lên trán cậu. “Sốt cao quá đấy, sao không nói gì với mình?” Gumayusi cau mày. Keria gạt tay anh ra, giọng khàn khàn: “Mình chỉ cần nghỉ ngơi thôi.” “Không, cậu cần uống thuốc. Đợi chút.” Gumayusi không cho cậu cơ hội từ chối, nhanh chóng đi vào phòng, đặt túi thuốc và cháo nóng lên bàn. Keria nhìn anh bận rộn sắp xếp mọi thứ mà cảm thấy có chút mệt mỏi trong lòng. “Cậu không cần làm vậy đâu, mình tự lo được mà.” “Im đi.” Gumayusi đáp gọn, giọng điệu không cho phép cậu cãi lại. Keria bật cười, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt khi cậu nhìn thấy ánh mắt Gumayusi. Đó không phải là ánh mắt của một người chỉ xem cậu là bạn thân. Cậu muốn hỏi: “Nếu đã không thích mình, tại sao lại quan tâm đến mức này?” Nhưng rồi cậu chỉ lặng lẽ nhận lấy bát cháo, ăn từng thìa một trong im lặng. Gumayusi ngồi bên cạnh, nhìn cậu chằm chằm như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, anh cất giọng: “Keria.” “Hm?” “Cậu ghét mình không?” Keria dừng lại một chút, rồi lắc đầu. “Không.” Gumayusi cười nhạt: “Vậy là tốt rồi.” Keria không hiểu ý anh. Nhưng cậu không hỏi thêm. Sau hôm đó, mọi thứ vẫn tiếp tục như thường lệ. Chỉ có điều, mỗi khi Keria nghĩ rằng mình đã có thể buông bỏ, thì chính Gumayusi lại là người kéo cậu trở lại. Dù cho anh không bao giờ cho cậu một câu trả lời khác. Dù cho anh luôn nói rằng, “Làm bạn thân sẽ tốt hơn, phải không?” Nhưng rồi, chính Gumayusi lại là người khiến Keria không thể thực sự làm một người bạn bình thường. Và đó mới là điều đau đớn nhất. #guria #guke #pov #xuhuong

About