@purple15028: "Có bình yên nào không xót xa?" Ngày xưa nghe cái câu hát này nó cứ cấn cấn. Đã bình yên rồi mà còn xót xa nữa là sao? Mãi sau này mới hiểu là vì những năm ấy chẳng bao giờ phải chọn lựa cái này hay cái kia, cũng chả bao giờ phải vừa thương vừa giận. Giờ, năm tháng đã dồn lên tuổi tác, mất mát thì thấm hết vào xương da, mở mắt ra chỉ muốn bình yên mà sống qua một ngày. Xót xa một tí cũng được, miễn là ai cũng vẫn còn ngồi đó và bình yên..