@aisyahnabalagi: Mudah betul ada bekas makanan kucing gantung ni. Bibik tak perlu refill makanan & air setiap hari. Plus makanan tak mudah masuk angin sebab penutup dia kedap udara tau. #pethangingbowl #bekasmakanankucinggantung #bekasmakanankucing #bekasmakanankucingmurah #bekasmakanankucingauto #catsoftiktok #tiktokmalaysia #tiktokmalaysia🇲🇾

aisyahbeom
aisyahbeom
Open In TikTok:
Region: MY
Thursday 18 July 2024 08:22:49 GMT
13289
81
9
62

Music

Download

Comments

aisyahnabalagi
aisyahbeom :
Kibbles tak masuk angin sebab penutup bekas kedap udara
2024-07-19 00:37:38
5
aisyahnabalagi
aisyahbeom :
Ada banyak pilihan warna comeyy2
2024-07-19 00:37:12
5
aisyahnabalagi
aisyahbeom :
Rugi tak grab
2024-07-19 00:36:55
5
aisyahnabalagi
aisyahbeom :
Tak perlu refill air & kibbles setiap hari
2024-07-19 00:36:31
5
aisyahnabalagi
aisyahbeom :
Boleh isi air & kibbles banyak2 😻
2024-07-19 00:36:17
5
aisyahnabalagi
aisyahbeom :
Cepat grab sebelum sold out gaiss
2024-07-19 00:35:55
5
_miraikuriyama
Mirai kuriyama🩷 :
sis ade bawa die kluar x
2024-10-04 00:14:52
2
aisyahnabalagi
aisyahbeom :
Tekan beg kuning sekaranggg
2024-07-19 00:36:43
4
To see more videos from user @aisyahnabalagi, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Minseok đứng hình mất vài giây, em không ngờ Minhyung lại thẳng thắn đến vậy. Nhưng không sao cả, dường như em đã chuẩn bị đầy đủ kịch bản để diễn cho hắn xem. Một vở kịch gai góc do chính tay em chấp viết. “Vì tôi cảm thấy nhàm chán, cậu không thấy vậy sao, Lee Minhyung?” Em nhìn vào mắt hắn, cố tỏ ra bản thân là một kẻ chua ngoa thông qua lời nói của chính mình. “Minseokie..?” Hắn không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy “Tôi chán rồi, Lee Minhyung, tôi chán cái cảm giác phải gồng mình níu kéo cả một năm vào một cái Worlds, tôi muốn một xạ thủ luôn ổn định trong bất kỳ mùa giải nào. Cậu còn chưa hiểu sao, Lee Minhyung?” Em tiếp lời. “Sao cậu có thể ngốc nghếch đến nỗi nghĩ một Quái vật thiên tài như tôi phải luôn ở cạnh cậu, chịu đựng cùng cậu những khó khăn, thiếu sót của cậu vậy nhỉ? Thật nực cười” Em thốt ra những lời cay độc, thiêu rụi hoàn toàn niềm hy vọng của người đối diện Lee Minhyung trơ mắt nhìn em, hắn chưa thể chịu được cú sốc hắn vừa phải tiếp nhận. Trong một thoáng chốc, hắn nghĩ em bị điên rồi… Đến cả Meiko sốc không kém hắn. Anh cũng không dám tin em có thể thốt ra những lời cay đắng như vậy với hắn. Meiko anh khẽ kéo tay Minseok, ánh mắt đầy lo lắng vì anh sợ, sợ một ngày nào đó em sẽ hối hận mà dằn vặt bản thân mình… “Lee Minhyung cậu cũng nghe hiểu rồi đấy, giờ thì cậu hãy mau về đi…” Meiko nhìn đôi mắt hắn dường như rơi vào vực sâu không đáy mà không tránh khỏi thương cảm. Đôi mắt rất “tình” là vũ khí độc nhất của hắn nhưng nó cũng chính là tấm gương phản chiếu rõ nhất về cảm xúc của hắn. Khi ánh mắt hắn khẽ chùng xuống, Minseok cảm thấy ngực mình nghẹn lại. Nhưng không, em không thể mềm lòng lúc này Dưới cái lạnh âm độ, cổ họng hắn như bị đông cứng, hắn trơ mắt nhìn em từng bước, từng bước, bước vào phía bên trong tòa nhà TES. “Tại sao lại lừa tôi?” Lee Minhyung nói không quá lớn nhưng đủ để em nghe thấy “Do cậu quá ngốc… vì tin tưởng vào tôi. Minhyung à…”, đến khi em khuất dạng thì lời nói ấy vẫn vang vọng bên tai của hắn. Hắn nhìn trân trân vào tòa nhà sáng đèn “Được, Ryu Minseok là cậu muốn như vậy, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy rời đi là sai lầm lớn nhất của cậu” Đôi mắt hắn hằng những vệt đỏ cũng chẳng rõ là do nước mắt hay cái lạnh bám vào song ngươi.  Trời càng về khuya, cái lạnh thấu xương len lỏi vào từng ngón tay. Minhyung đứng bất động, ánh đèn từ tòa nhà TES phía sau như một mũi dao, nhắc hắn nhớ rằng mình là kẻ bị bỏ lại. Hắn đứng ở dưới rất lâu, cuối cùng cũng đã rời đi. Nhưng chắc mãi về sau hắn cũng chẳng biết rằng, có một người từ tầng 5 đôi mắt đỏ hoe đầy nước, đang ôm lấy trái tim rỉ máu như dao cứa vào nấc lên từng tiếng xé lòng, người đó đã ngồi bên cửa sổ nhìn hắn rất lâu, rất lâu… Meiko đứng ngoài cửa nghe tiếng khóc thê lương của em chẳng nỡ quấy rầy. Anh đã từng chứng kiến biết bao cuộc chia ly, thậm chí anh cũng đã từng là nhân vật chính, nhưng tại sao cuộc chia ly này lại thương tâm đến vậy? Meiko nhắn tin cho Minseok rồi nhẹ nhàng đặt sữa ở cửa phòng “Anh để ngoài cửa phòng nhé, uống một chút em sẽ dễ ngủ hơn đấy” Minseok nằm trên sàn, cơ thể như tan chảy vào bóng tối. Những ký ức ùa về, từng ngày tháng tươi đẹp như những thước phim cũ. Em với tay lên chạm vào nhưng rồi nó biến mất trong hư vô để lại cảm giác trống rỗng “Minhyeongie à…Mình xin lỗi, tương lai sau này phải thật hạnh phúc nhé, mình thật sự rất thương bạn”.Chẳng biết từ bao giờ em đã chìm vào giấc ngủ, cùng những giọt nước mắt chưa khô em ôm vào lòng cuốn nhật ký chứa đầy những kỉ niệm tươi đẹp của cả hai được em cẩn thận ghi chép lại. Lee Minhyung trở về nhà gần 4 giờ sáng. Hắn mệt mỏi nằm lên giường, điện thoại vô số cuộc gọi nhỡ trong đó nhiều nhất là Sunny. Hắn không biết đối diện với cô như thế nào, nếu không muốn nói là hắn cảm thấy xấu hổ vì đã hành xử như một gã bạn trai tệ bạc. Nhìn bảng tin được gọi là kỳ chuyển nhượng lịch sử, gương mặt Ryu Minseok rạng rỡ tươi sáng,hắn cười nhạt.“Ryu Minseok tôi sẽ khiến cậu hiểu rằng, không ai có thể thay thế tôi. Không ai cả” #t1 #guria #fanfic #gumayusi #keria #guke
Minseok đứng hình mất vài giây, em không ngờ Minhyung lại thẳng thắn đến vậy. Nhưng không sao cả, dường như em đã chuẩn bị đầy đủ kịch bản để diễn cho hắn xem. Một vở kịch gai góc do chính tay em chấp viết. “Vì tôi cảm thấy nhàm chán, cậu không thấy vậy sao, Lee Minhyung?” Em nhìn vào mắt hắn, cố tỏ ra bản thân là một kẻ chua ngoa thông qua lời nói của chính mình. “Minseokie..?” Hắn không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy “Tôi chán rồi, Lee Minhyung, tôi chán cái cảm giác phải gồng mình níu kéo cả một năm vào một cái Worlds, tôi muốn một xạ thủ luôn ổn định trong bất kỳ mùa giải nào. Cậu còn chưa hiểu sao, Lee Minhyung?” Em tiếp lời. “Sao cậu có thể ngốc nghếch đến nỗi nghĩ một Quái vật thiên tài như tôi phải luôn ở cạnh cậu, chịu đựng cùng cậu những khó khăn, thiếu sót của cậu vậy nhỉ? Thật nực cười” Em thốt ra những lời cay độc, thiêu rụi hoàn toàn niềm hy vọng của người đối diện Lee Minhyung trơ mắt nhìn em, hắn chưa thể chịu được cú sốc hắn vừa phải tiếp nhận. Trong một thoáng chốc, hắn nghĩ em bị điên rồi… Đến cả Meiko sốc không kém hắn. Anh cũng không dám tin em có thể thốt ra những lời cay đắng như vậy với hắn. Meiko anh khẽ kéo tay Minseok, ánh mắt đầy lo lắng vì anh sợ, sợ một ngày nào đó em sẽ hối hận mà dằn vặt bản thân mình… “Lee Minhyung cậu cũng nghe hiểu rồi đấy, giờ thì cậu hãy mau về đi…” Meiko nhìn đôi mắt hắn dường như rơi vào vực sâu không đáy mà không tránh khỏi thương cảm. Đôi mắt rất “tình” là vũ khí độc nhất của hắn nhưng nó cũng chính là tấm gương phản chiếu rõ nhất về cảm xúc của hắn. Khi ánh mắt hắn khẽ chùng xuống, Minseok cảm thấy ngực mình nghẹn lại. Nhưng không, em không thể mềm lòng lúc này Dưới cái lạnh âm độ, cổ họng hắn như bị đông cứng, hắn trơ mắt nhìn em từng bước, từng bước, bước vào phía bên trong tòa nhà TES. “Tại sao lại lừa tôi?” Lee Minhyung nói không quá lớn nhưng đủ để em nghe thấy “Do cậu quá ngốc… vì tin tưởng vào tôi. Minhyung à…”, đến khi em khuất dạng thì lời nói ấy vẫn vang vọng bên tai của hắn. Hắn nhìn trân trân vào tòa nhà sáng đèn “Được, Ryu Minseok là cậu muốn như vậy, tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy rời đi là sai lầm lớn nhất của cậu” Đôi mắt hắn hằng những vệt đỏ cũng chẳng rõ là do nước mắt hay cái lạnh bám vào song ngươi. Trời càng về khuya, cái lạnh thấu xương len lỏi vào từng ngón tay. Minhyung đứng bất động, ánh đèn từ tòa nhà TES phía sau như một mũi dao, nhắc hắn nhớ rằng mình là kẻ bị bỏ lại. Hắn đứng ở dưới rất lâu, cuối cùng cũng đã rời đi. Nhưng chắc mãi về sau hắn cũng chẳng biết rằng, có một người từ tầng 5 đôi mắt đỏ hoe đầy nước, đang ôm lấy trái tim rỉ máu như dao cứa vào nấc lên từng tiếng xé lòng, người đó đã ngồi bên cửa sổ nhìn hắn rất lâu, rất lâu… Meiko đứng ngoài cửa nghe tiếng khóc thê lương của em chẳng nỡ quấy rầy. Anh đã từng chứng kiến biết bao cuộc chia ly, thậm chí anh cũng đã từng là nhân vật chính, nhưng tại sao cuộc chia ly này lại thương tâm đến vậy? Meiko nhắn tin cho Minseok rồi nhẹ nhàng đặt sữa ở cửa phòng “Anh để ngoài cửa phòng nhé, uống một chút em sẽ dễ ngủ hơn đấy” Minseok nằm trên sàn, cơ thể như tan chảy vào bóng tối. Những ký ức ùa về, từng ngày tháng tươi đẹp như những thước phim cũ. Em với tay lên chạm vào nhưng rồi nó biến mất trong hư vô để lại cảm giác trống rỗng “Minhyeongie à…Mình xin lỗi, tương lai sau này phải thật hạnh phúc nhé, mình thật sự rất thương bạn”.Chẳng biết từ bao giờ em đã chìm vào giấc ngủ, cùng những giọt nước mắt chưa khô em ôm vào lòng cuốn nhật ký chứa đầy những kỉ niệm tươi đẹp của cả hai được em cẩn thận ghi chép lại. Lee Minhyung trở về nhà gần 4 giờ sáng. Hắn mệt mỏi nằm lên giường, điện thoại vô số cuộc gọi nhỡ trong đó nhiều nhất là Sunny. Hắn không biết đối diện với cô như thế nào, nếu không muốn nói là hắn cảm thấy xấu hổ vì đã hành xử như một gã bạn trai tệ bạc. Nhìn bảng tin được gọi là kỳ chuyển nhượng lịch sử, gương mặt Ryu Minseok rạng rỡ tươi sáng,hắn cười nhạt.“Ryu Minseok tôi sẽ khiến cậu hiểu rằng, không ai có thể thay thế tôi. Không ai cả” #t1 #guria #fanfic #gumayusi #keria #guke

About