@artofflavours: Janmasthami 2024

Art of Flavours
Art of Flavours
Open In TikTok:
Region: MY
Tuesday 27 August 2024 08:18:11 GMT
261
23
0
0

Music

Download

Comments

There are no more comments for this video.
To see more videos from user @artofflavours, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Một khoảng không im lặng, Meiko chính là đang đợi, đang đợi đứa nhỏ này mở lòng nói với anh, vì anh biết đứa nhỏ này nhạy cảm lắm, chỉ cần không cẩn thận tiểu hồ ly nhỏ sẽ tổn thương rồi vụn vỡ đến mức làm người khác phải đau lòng. Minseok không còn thấy lạnh nữa, dường như cái lạnh bên trong trái tim em khiến cho cảm giác về cái lạnh thể x.á.c bên ngoài gần như bị tê liệt.  Em chỉ ngồi đó thẫn thờ, vươn mắt nhìn ra xa, trái tim nặng trĩu đưa em về những ký ức tươi đẹp của cả 2. “Chiếc xe kia ở đây lâu thế nhỉ?”, em nghĩ trong lòng, nơi đó có một con gấu to bự đã bám lấy em, ngăn cản không cho em mua kem vì sợ thời tiết lạnh em không khoẻ, ăn đồ lạnh sẽ làm cổ họng em đau. Rồi em đã mắng người kia thật phiền phức nhưng tất cả chỉ là giả vờ thôi. Em nhớ lúc đó em đã lén nhìn con gấu bị em mắng ỉu xìu kia mà cảm thấy vô cùng ngọt ngào.  Lúc đó, em đã ước thời gian ngừng trôi, nhưng có thứ gì mà thắng nổi thời gian kia chứ? Thời gian làm em thay đổi và cả cậu ấy nữa… “Hyung ah…”, Minseok gọi Meiko nhưng tuyệt nhiên không quay qua nhìn anh. Meiko ngồi nhìn nhóc con của anh rất lâu, nhìn em nhỏ chẳng nói chẳng rằng mà lại lặng lẽ đau lòng khiến người làm anh đây thực sự không nỡ. Anh biết em đau lòng vì chuyện gì, nhưng anh biết được tâm can nhỏ của anh đang đau lòng là vì ai… “Em với tay lấy một bông hoa, nhưng em lùn như vậy chỉ cầm đến phần thân, rồi gai nhọn sẽ đâm em chảy máu đấy!”, Meiko nửa muốn kéo tinh thần của nhóc con lên một chút bằng một câu nói nửa ý là trêu ghẹo, nửa ý sâu xa.  “Yah, em không lùn…”, Minseok quay qua trao cái “lườm yêu thương
Một khoảng không im lặng, Meiko chính là đang đợi, đang đợi đứa nhỏ này mở lòng nói với anh, vì anh biết đứa nhỏ này nhạy cảm lắm, chỉ cần không cẩn thận tiểu hồ ly nhỏ sẽ tổn thương rồi vụn vỡ đến mức làm người khác phải đau lòng. Minseok không còn thấy lạnh nữa, dường như cái lạnh bên trong trái tim em khiến cho cảm giác về cái lạnh thể x.á.c bên ngoài gần như bị tê liệt. Em chỉ ngồi đó thẫn thờ, vươn mắt nhìn ra xa, trái tim nặng trĩu đưa em về những ký ức tươi đẹp của cả 2. “Chiếc xe kia ở đây lâu thế nhỉ?”, em nghĩ trong lòng, nơi đó có một con gấu to bự đã bám lấy em, ngăn cản không cho em mua kem vì sợ thời tiết lạnh em không khoẻ, ăn đồ lạnh sẽ làm cổ họng em đau. Rồi em đã mắng người kia thật phiền phức nhưng tất cả chỉ là giả vờ thôi. Em nhớ lúc đó em đã lén nhìn con gấu bị em mắng ỉu xìu kia mà cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Lúc đó, em đã ước thời gian ngừng trôi, nhưng có thứ gì mà thắng nổi thời gian kia chứ? Thời gian làm em thay đổi và cả cậu ấy nữa… “Hyung ah…”, Minseok gọi Meiko nhưng tuyệt nhiên không quay qua nhìn anh. Meiko ngồi nhìn nhóc con của anh rất lâu, nhìn em nhỏ chẳng nói chẳng rằng mà lại lặng lẽ đau lòng khiến người làm anh đây thực sự không nỡ. Anh biết em đau lòng vì chuyện gì, nhưng anh biết được tâm can nhỏ của anh đang đau lòng là vì ai… “Em với tay lấy một bông hoa, nhưng em lùn như vậy chỉ cầm đến phần thân, rồi gai nhọn sẽ đâm em chảy máu đấy!”, Meiko nửa muốn kéo tinh thần của nhóc con lên một chút bằng một câu nói nửa ý là trêu ghẹo, nửa ý sâu xa. “Yah, em không lùn…”, Minseok quay qua trao cái “lườm yêu thương" dành cho anh nó, Minseok tất nhiên không ngốc đến nổi không hiểu được ý nghĩa câu nói kia. Meiko xoa đầu em, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng. “Năm đó, anh trả Deft về quê hương Hàn Quốc của anh ấy, chính anh đã tiễn anh ấy đi, anh đau lòng. Anh đã nghĩ rằng kể từ lúc anh ấy bước lên chuyến bay đó thì cả 2 đã định kiếp này sẽ không thể lại đi chung đường. Lúc ấy Deft có mẹ anh ấy đón ở sân bay, còn khi anh quay về, chiếc ghế bên cạnh trống không, chẳng còn anh ấy nữa, anh ấy sẽ chẳng còn là xạ thủ của anh nữa.. Nhưng Minseokie à…em biết không, dường như đó là lựa chọn tốt nhất cho cả 2…”, Meiko nhìn Minseok, ánh mắt đong đầy sự thấu hiểu. “Yêu một ai đó không chỉ là ở cạnh người ấy. Đôi khi, tình yêu là chấp nhận buông bỏ để cả hai có thể hạnh phúc.” “Nhưng chẳng phải do hai người đã luôn yêu nhau ngay từ ban đầu rồi sao ạ?”, em đưa mắt nhìn Meiko. “Vậy thì em đang mắc kẹt vì điều gì vậy, Minseokie?”, Meiko chính là muốn khuyên đứa nhỏ của anh từ bỏ cái thứ tình yêu vô vọng kia, Lee Minhyung không yêu em, còn em mắt thì sưng to, mặt mũi thì đỏ cả lên vì khóc, cơ thể thì lúc nào cũng dễ bệnh nhưng lại chẳng hề biết chăm sóc cho bản thân mình một xíu nào. Deft, Rascal có ở đây thì em chắc chắn sẽ bị 2 người đó đánh đòn cho mà xem. Nghĩ vậy, anh bắt đầu có chút tức giận, cái tên Lee Minhyung đó có gì tốt chứ, chẳng qua là có một chút dịu dàng, có chút cưng chiều, tinh tế cũng chẳng thể so sánh được với nỗi tổn thương mà nhóc con của anh đang phải gánh chịu. Lời nói của Meiko cứ vang vọng trong tâm trí Minseok. Em yêu T1, yêu “gia đình" nhỏ của mình, nó là một phần trong cuộc sống của em, đó là điều mà không ai dám phủ nhận. Nhưng em cũng cho rằng bản thân thật ích kỷ, em đã đặt tình cảm cá nhân ở vị trí mà em giờ đây chẳng thể cáng đáng nổi, em đã luôn ở lại vì yêu, nhưng tình yêu ấy giờ đây chỉ khiến em tổn thương. “Hyung, em…em nghĩ…đã đến lúc rồi.” Giọng em vỡ ra, nhẹ như gió thoảng, như thể chính em cũng sợ hãi những lời ấy sẽ thành sự thật. Minseok đã suy nghĩ về nó rất lâu, từ khi biết được Minhyung đã có người mình thích, nhưng em lại có cảm giác mình là người phản bội, phản bội tình cảm mọi người dành cho mình, nhưng có lẽ Meiko hyung nói đúng “nếu buông bỏ có lẽ cả 2 sẽ được hạnh phúc”, em không cần dằn vặt với chính mình, Minhyung và mọi người cũng sẽ không phải khó xử… #t1 #guria #fanfic #otp #gumayusi #keria #guke

About