@gamakatt: 😮‍💨 #fypシ #fyp #pucallpaperú🇵🇪ucayali🌴 #viral #parati #viraltiktok

Kat🦋
Kat🦋
Open In TikTok:
Region: PE
Wednesday 02 October 2024 19:18:57 GMT
252374
20627
84
2095

Music

Download

Comments

rosslymh
✨️🆁🅾🆂🆂✨️😉 😘🥳🏖🛫🚘 :
🥺🥺🫂🫂
2024-10-04 00:44:20
0
giannellaalvarez
Giannella :
Ya no dueleeeeeeeeeee nadaaaaaaa 🥰, no saben que lindooo se siente no sentir nada ppr nadie, todo es un proceso, mucha fuerza para aquellos que aún les duele el corazón 😔
2024-10-03 22:11:06
23
rosslymh
✨️🆁🅾🆂🆂✨️😉 😘🥳🏖🛫🚘 :
🥺🥺🫂🫂
2024-10-04 00:44:20
0
brendapalomaar
Brenda AR :
lo querré en silencio, hasta que un día desaparezca lo que siento por él 😞
2024-10-03 17:11:34
15
.karenzita
🌺 karenzita... :
😔😔😔🙏🙏 tus tiempos son perfectos señor 🙏 tu guiaras mi camino, lose poco a poco 🙏🙏🖤
2024-10-03 04:50:57
7
lissgiuliethgutie
Liss Giulieth Gutierrez Quispe :
solo yo sé cuánto duele y las noches que lloro para en el día hacerme la fuerte para que mis niñas no me miren así 🥺🥺🥺
2024-10-03 23:55:33
1
elvira.tejada17
Elvira Saldaña :
me sale puro videos de pucallpa, será una señal??
2024-10-03 18:41:58
3
keithvalentincarr
Keith Valentin Carri :
😔ay nooo!!!....quiero olvidarne de eso por un instante
2024-10-03 17:19:03
1
say5214
say :
estoy sanando poco a poco 😊😊😊
2024-10-04 01:25:56
0
jackelyn1010
@Jackelyn10 :
sonreímos🙃
2024-10-04 01:10:40
0
mariarenecruzcuqu
Maria Rene :
cuánto más tengo que esperar para olvidarlo,ya pasó 4 meses,pero sigue doliendo,se me va la respiración,solo quiero saber algo,lo que yo siento es amor?es que nose si esto es amor,jamas me enamore.
2024-10-04 00:38:32
0
claudia_fernandez_3
🌸Claudia🌸 :
Es en cerio ese lugar me trae recuerdos hermosos🥺🥺
2024-10-04 00:26:51
0
asli._.flores
𝑨𝒔𝒉𝒍𝒆𝒚💸💓🌸 :
porque no puedo dejar de quererlo apesar de enterarme tantas cosas de el 😩
2024-10-04 00:08:24
0
dalilafernandez852
juguito de piña :
papitooo jehovaaa ... se que todo pasaraaa🥺🥰
2024-10-03 23:56:15
0
fiorellachavesta
Fiorella Chavesta🌻 :
el corazón duele , por que no se olvida , solo aprendes a sobrellevar todo 🙂
2024-10-03 23:53:37
0
fuck.love_1984
Βανέσα ψαστρο :
poco a poco sanará🥺❤️‍🩹
2024-10-03 22:49:38
0
mara.jorge.solare
María Jorge solares :
no superó la partida de mi novio 🕊️💔😔 30/08/2024
2024-10-03 22:44:44
0
valeryfernandez87
Valery F.T🔥 :
Po ara guardar porfi
2024-10-03 22:17:42
0
fabicastro_06
fabicastro💙 :
Hoy se puso personal tiktok
2024-10-03 21:23:41
0
yamairas
Yami ♡🌼 :
Papá 🥺
2024-10-03 21:20:22
0
esthefany.moran
Esthefany Moran :
ponle descargar 🥺
2024-10-03 20:31:03
0
deboraguzman36
debora guzman :
Pone para poder descargr
2024-10-03 20:15:32
0
jhoselinfernandez98
Jhoselin Fernandez P :
ponlo para descargar
2024-10-03 19:24:20
0
luzmil708
luzmil :
En un momento en la vida nos pasa🙏🙏
2024-10-03 17:32:53
0
irizshirley
Iriz Shirley :
pipipi
2024-10-03 17:28:24
0
To see more videos from user @gamakatt, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Cũng đã chẳng còn nhớ rằng bao lâu rồi không còn đủ những con chữ để viết ra những thứ trong cái đầu bé nhỏ, quay cuồng trong suy nghĩ, trong mớ cảm xúc hỗn độn. Không đủ ngôn từ, không đủ bình tĩnh gõ gõ, tất cả chỉ là những con chữ rời rạc không chút xúc cảm như những sợi dây đàn lên quá tay của người chơi nhạc mất kiểm soát. Chai lì trong chính cái thân thuộc. Mất dần mất dần sự diễn đạt với chính bản thân. Viết rồi xóa - xóa lại tiếp tục viết - viết xong rồi lại đi xóa - xóa xong viết viết lại từ đầu. Cứ luẩn quẩn mãi trong đống tơ vò này. Bao lâu rồi không can đảm để nhìn lại tất cả những sóng gió biến cố trong đời mình, bao lâu rồi không bỏ mặc cái gọi là thực tại mà chỉ gặm nhấm lại tất cả những cái đã qua? Niềm đau, hạnh phúc, rạn vỡ. Để đối mặt? Bao lâu rồi dám là chính mình, bỏ mặc tất cả và chỉ ngồi sụp xuống mà gục ngã như một đứa trẻ lạc đường bơ vơ. Bao lâu ta không tự lang thang trên những con đường chẳng còn xa lạ, những con đường mà mỗi giây mỗi phút đi qua ta nhìn thấy mình đã từng cười, từng khóc, từng chai sạn tại đó như thế nào. Bao lâu rồi không vào một quán cafe tìm vào góc nhỏ lặng lẽ lắng nghe những giai điệu, mông lung ngắm nhìn mọi thứ và NGẪM? Bao lâu rồi cứ cố tìm lối thoát trong cái mớ hỗn độn rối vò mà vốn dĩ chả có cách nào có thể toàn vẹn?. Chẳng bao giờ là không còn sự lựa chọn, chỉ là bản thân có dám một lần nữa can đảm lựa chọn hay không. Đơn giản rằng sẽ chẳng có con đường nào có sẵn cho tới khi bàn chân ta dám bước đi.  Đã trải qua biết bao ngày đen tối, những khoảnh khắc mà với ta bầu trời như sụp đổ. Nhưng tất cả chỉ là “như” thôi, vì rằng với những gì kinh khủng nhất tính đến bây giờ thì ta vẫn còn đây, vẫn đứng vững được trên đôi chân của mình. Và ta vẫn chưa bị đè bẹp bởi những thứ cay nghiệt đó. Có chăng chỉ là chút bầm dập tả tơi của những con sóng
Cũng đã chẳng còn nhớ rằng bao lâu rồi không còn đủ những con chữ để viết ra những thứ trong cái đầu bé nhỏ, quay cuồng trong suy nghĩ, trong mớ cảm xúc hỗn độn. Không đủ ngôn từ, không đủ bình tĩnh gõ gõ, tất cả chỉ là những con chữ rời rạc không chút xúc cảm như những sợi dây đàn lên quá tay của người chơi nhạc mất kiểm soát. Chai lì trong chính cái thân thuộc. Mất dần mất dần sự diễn đạt với chính bản thân. Viết rồi xóa - xóa lại tiếp tục viết - viết xong rồi lại đi xóa - xóa xong viết viết lại từ đầu. Cứ luẩn quẩn mãi trong đống tơ vò này. Bao lâu rồi không can đảm để nhìn lại tất cả những sóng gió biến cố trong đời mình, bao lâu rồi không bỏ mặc cái gọi là thực tại mà chỉ gặm nhấm lại tất cả những cái đã qua? Niềm đau, hạnh phúc, rạn vỡ. Để đối mặt? Bao lâu rồi dám là chính mình, bỏ mặc tất cả và chỉ ngồi sụp xuống mà gục ngã như một đứa trẻ lạc đường bơ vơ. Bao lâu ta không tự lang thang trên những con đường chẳng còn xa lạ, những con đường mà mỗi giây mỗi phút đi qua ta nhìn thấy mình đã từng cười, từng khóc, từng chai sạn tại đó như thế nào. Bao lâu rồi không vào một quán cafe tìm vào góc nhỏ lặng lẽ lắng nghe những giai điệu, mông lung ngắm nhìn mọi thứ và NGẪM? Bao lâu rồi cứ cố tìm lối thoát trong cái mớ hỗn độn rối vò mà vốn dĩ chả có cách nào có thể toàn vẹn?. Chẳng bao giờ là không còn sự lựa chọn, chỉ là bản thân có dám một lần nữa can đảm lựa chọn hay không. Đơn giản rằng sẽ chẳng có con đường nào có sẵn cho tới khi bàn chân ta dám bước đi. Đã trải qua biết bao ngày đen tối, những khoảnh khắc mà với ta bầu trời như sụp đổ. Nhưng tất cả chỉ là “như” thôi, vì rằng với những gì kinh khủng nhất tính đến bây giờ thì ta vẫn còn đây, vẫn đứng vững được trên đôi chân của mình. Và ta vẫn chưa bị đè bẹp bởi những thứ cay nghiệt đó. Có chăng chỉ là chút bầm dập tả tơi của những con sóng "đời" đập vào. Nghiêng ngả, lạc lối, bơ vơ tìm nơi bấu víu. Đó đã phải là điều tồi tệ? Hình như không! Cái tồi tệ nhất là khi thấy mọi thứ đã không còn ý nghĩa, không còn cảm xúc và không còn Niềm tin. Đó - đó mới chính là cái đáng sợ. Vì vốn dĩ con người chúng ta ai cũng đang tự huyễn hoặc mình vào một hay nhiều cái niềm tin nào đó để tiếp tục sống hoặc tồn tại. Vậy nên cái tàn khốc nhất có lẽ không phải mất hết những người xung quanh mình, không phải là là mất cái chữ "tin" đã đặt vào người mình từng nghĩ sẽ là tương lai phía trước. Mà là đánh mất xúc cảm của chính mình - mất niềm tin vào chính mình và dĩ nhiên lúc đó ta chỉ nhìn vào mọi thứ bằng ánh mắt phiến diện vô định kèm với nụ cười chẳng thể "nhạt" hơn. Vì rằng ta cũng là con người, nên sẽ được quyền sai, được quyền thất bại, được quyền vấp ngã, được quyền gào khóc trong chính cuộc đời mình.

About