@bunquystoc: Mùa đông đến rồi, lên đồ xinh thôi Sen ơi 🐶 #quanaothucung #quanaochomeo #cunyeu #fyp #dog #cute #pet #thucung #poodle #bunquystoc

Bun Quy’s Tộc
Bun Quy’s Tộc
Open In TikTok:
Region: VN
Sunday 08 December 2024 18:24:28 GMT
8856
244
11
9

Music

Download

Comments

ruslanavalo
ruslanavalo :
🤨т от от
2024-12-11 11:43:35
0
bellviall
bellviall :
😁
2024-12-16 17:19:09
0
lakmini.senarathn4
Lakmini Senarathna :
💕💕💕
2024-12-09 06:54:37
0
leetian1957
Lee Tian50 :
❤️❤️❤️❤️❤️
2024-12-09 04:36:48
0
chrisbaldo5
🏳️‍🌈Chris🐶🐱 :
🥰🥰🥰🥰🥰
2024-12-08 23:42:33
0
agistaeln
Mommy Gista :
😁😁😁
2024-12-11 12:50:55
0
user1349366615810
Мими Любов Моя :
🥰🥰🥰
2024-12-09 10:00:08
0
baihuji
Jirussi :
🥰🥰🥰🥰🥰
2024-12-09 03:25:10
0
nomellamokath
Kath Salinas :
😂
2024-12-09 01:25:29
0
nomellamokath
Kath Salinas :
🤣
2024-12-09 01:25:36
0
patriciaperaza778
Patricia Peraza :
😁😁😁
2024-12-08 22:07:59
0
To see more videos from user @bunquystoc, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

“Mày hiểu cảm giác nhắn một tin nhắn mà chờ hoài không thấy trả lời không? Không phải kiểu người ta cố tình phớt lờ, mà là họ thật sự không còn xem việc trả lời tin nhắn của mày là quan trọng nữa.” Tao vẫn nhớ lúc mới yêu, tao từng chọc anh rằng: “Anh có thấy phiền không khi em cứ nhắn tin suốt vậy?” Ảnh cười bảo: “Phiền gì đâu, chỉ cần em nhắn thì lúc nào anh cũng muốn trả lời.” Nghe mà ấm lòng ghê gớm. Nhưng bây giờ thì sao? Tin nhắn của tao nằm chỏng chơ trong hộp thoại, đọc rồi mà không trả lời, hoặc trả lời trễ đến mức tao chẳng còn hứng thú tiếp tục câu chuyện nữa. Tao không trách anh, vì tao biết không ai có thể giữ mãi một sự quan tâm như thuở ban đầu. Cái gì cũng có chu kỳ của nó, kể cả tình yêu. Tao chỉ buồn vì tao vẫn là tao của ngày đầu, nhưng anh thì đã không còn là anh của những ngày xưa nữa. Có lần tao hỏi thẳng: “Dạo này anh có thấy tình cảm tụi mình khác không?” Anh im lặng một lúc rồi đáp: “Không phải khác, chỉ là… anh bận quá.” Tao cười nhẹ, mà lòng thì chùng xuống. Bận – một từ quá an toàn để không ai có thể trách móc. Nhưng tao không ngu đâu, tao biết “bận” chỉ là một cách nói giảm nói tránh của “em không còn là ưu tiên của anh nữa”. Mày nghĩ tao nên làm gì đây? Nói ra hết nỗi lòng rồi nhận lại một câu “Em suy nghĩ nhiều quá”, hay cứ im lặng mà tự rút lui? Tao đã từng nghĩ yêu nhau là cùng nhau vun đắp, nhưng hình như, đôi khi, một người vun còn một người mặc kệ thì tình yêu cũng chết dần thôi. Người bạn nhìn cô một lúc lâu, rồi nhấp một ngụm trà, giọng chậm rãi mà thấm thía: “Mày biết không, tình yêu giống như một cái cây. Lúc mới trồng, ai cũng tưới nước, bón phân, nâng niu từng chút. Nhưng đến khi cây đủ lớn, có người vẫn chăm sóc, có người thì mặc kệ, nghĩ rằng nó sẽ tự sống được. Nhưng cái gì không được nuôi dưỡng thì cũng héo thôi, kể cả tình yêu.” Cô im lặng, bạn cô tiếp tục: “Tao không bảo mày phải buông hay giữ, nhưng có một sự thật thế này: Người ta có thể bận, nhưng không ai bận đến mức không có nổi 30 giây để nhắn một tin, hay một phút để hỏi thăm. Mày có thấy ai bận đến mức không ăn không ngủ không? Không. Chỉ là họ không muốn dành thời gian đó cho mình mà thôi.” Cô thở dài: “Vậy tao phải làm gì?” Bạn cô nhếch môi cười nhẹ: “Mày thử nhắn tin: ‘Em trúng số độc đắc rồi’ xem, coi ảnh có phản hồi nhanh hơn bình thường không.” Cô bật cười, nhưng rồi lại im lặng. Bạn cô hạ giọng, nghiêm túc hơn: “Thật ra, không phải ai lơ là mày cũng có nghĩa là họ không còn yêu. Có thể họ đang kẹt giữa quá nhiều thứ. Nhưng quan trọng là, mày có chấp nhận một người mà lúc vui thì cuồng nhiệt, lúc bận thì biến mất không? Nếu yêu mà phải đoán già đoán non xem mình còn quan trọng không, thì chắc gì đã là tình yêu đúng nghĩa?” Cô cúi đầu nhìn cốc trà đã nguội lạnh. Người bạn vỗ nhẹ vai cô: “Mày không cần chạy theo ai cả. Tình yêu không phải là chuyện giành giật. Nếu họ muốn, họ sẽ tự ở lại. Nếu phải cố quá, thì thôi, rót trà uống tiếp đi.” “Mày biết không, tình yêu cũng giống như đặt đồ ăn online vậy. Nếu người ta thực sự muốn, họ sẽ chủ động chọn món, đặt hàng, rồi hồi hộp chờ đợi. Còn nếu cứ bảo ‘bận quá, chưa có thời gian đặt’, thì rõ ràng là họ chẳng đói – hoặc họ đã ăn ở đâu đó rồi! Nghe này, nếu một người luôn có lý do để không ở cạnh mày, thì lý do thực sự là họ không muốn ở cạnh mày đủ nhiều. Đừng tự biến mình thành ‘option’ dự phòng trong cuộc đời ai đó. Tình yêu không phải là chờ đợi một tin nhắn hồi âm trong vô vọng, mà là một cuộc trò chuyện không cần đếm số tin nhắn. Nên là… mày tính tiếp tục ‘chờ shipper’ hay đứng dậy tự tìm quán ngon cho mình đây?”
“Mày hiểu cảm giác nhắn một tin nhắn mà chờ hoài không thấy trả lời không? Không phải kiểu người ta cố tình phớt lờ, mà là họ thật sự không còn xem việc trả lời tin nhắn của mày là quan trọng nữa.” Tao vẫn nhớ lúc mới yêu, tao từng chọc anh rằng: “Anh có thấy phiền không khi em cứ nhắn tin suốt vậy?” Ảnh cười bảo: “Phiền gì đâu, chỉ cần em nhắn thì lúc nào anh cũng muốn trả lời.” Nghe mà ấm lòng ghê gớm. Nhưng bây giờ thì sao? Tin nhắn của tao nằm chỏng chơ trong hộp thoại, đọc rồi mà không trả lời, hoặc trả lời trễ đến mức tao chẳng còn hứng thú tiếp tục câu chuyện nữa. Tao không trách anh, vì tao biết không ai có thể giữ mãi một sự quan tâm như thuở ban đầu. Cái gì cũng có chu kỳ của nó, kể cả tình yêu. Tao chỉ buồn vì tao vẫn là tao của ngày đầu, nhưng anh thì đã không còn là anh của những ngày xưa nữa. Có lần tao hỏi thẳng: “Dạo này anh có thấy tình cảm tụi mình khác không?” Anh im lặng một lúc rồi đáp: “Không phải khác, chỉ là… anh bận quá.” Tao cười nhẹ, mà lòng thì chùng xuống. Bận – một từ quá an toàn để không ai có thể trách móc. Nhưng tao không ngu đâu, tao biết “bận” chỉ là một cách nói giảm nói tránh của “em không còn là ưu tiên của anh nữa”. Mày nghĩ tao nên làm gì đây? Nói ra hết nỗi lòng rồi nhận lại một câu “Em suy nghĩ nhiều quá”, hay cứ im lặng mà tự rút lui? Tao đã từng nghĩ yêu nhau là cùng nhau vun đắp, nhưng hình như, đôi khi, một người vun còn một người mặc kệ thì tình yêu cũng chết dần thôi. Người bạn nhìn cô một lúc lâu, rồi nhấp một ngụm trà, giọng chậm rãi mà thấm thía: “Mày biết không, tình yêu giống như một cái cây. Lúc mới trồng, ai cũng tưới nước, bón phân, nâng niu từng chút. Nhưng đến khi cây đủ lớn, có người vẫn chăm sóc, có người thì mặc kệ, nghĩ rằng nó sẽ tự sống được. Nhưng cái gì không được nuôi dưỡng thì cũng héo thôi, kể cả tình yêu.” Cô im lặng, bạn cô tiếp tục: “Tao không bảo mày phải buông hay giữ, nhưng có một sự thật thế này: Người ta có thể bận, nhưng không ai bận đến mức không có nổi 30 giây để nhắn một tin, hay một phút để hỏi thăm. Mày có thấy ai bận đến mức không ăn không ngủ không? Không. Chỉ là họ không muốn dành thời gian đó cho mình mà thôi.” Cô thở dài: “Vậy tao phải làm gì?” Bạn cô nhếch môi cười nhẹ: “Mày thử nhắn tin: ‘Em trúng số độc đắc rồi’ xem, coi ảnh có phản hồi nhanh hơn bình thường không.” Cô bật cười, nhưng rồi lại im lặng. Bạn cô hạ giọng, nghiêm túc hơn: “Thật ra, không phải ai lơ là mày cũng có nghĩa là họ không còn yêu. Có thể họ đang kẹt giữa quá nhiều thứ. Nhưng quan trọng là, mày có chấp nhận một người mà lúc vui thì cuồng nhiệt, lúc bận thì biến mất không? Nếu yêu mà phải đoán già đoán non xem mình còn quan trọng không, thì chắc gì đã là tình yêu đúng nghĩa?” Cô cúi đầu nhìn cốc trà đã nguội lạnh. Người bạn vỗ nhẹ vai cô: “Mày không cần chạy theo ai cả. Tình yêu không phải là chuyện giành giật. Nếu họ muốn, họ sẽ tự ở lại. Nếu phải cố quá, thì thôi, rót trà uống tiếp đi.” “Mày biết không, tình yêu cũng giống như đặt đồ ăn online vậy. Nếu người ta thực sự muốn, họ sẽ chủ động chọn món, đặt hàng, rồi hồi hộp chờ đợi. Còn nếu cứ bảo ‘bận quá, chưa có thời gian đặt’, thì rõ ràng là họ chẳng đói – hoặc họ đã ăn ở đâu đó rồi! Nghe này, nếu một người luôn có lý do để không ở cạnh mày, thì lý do thực sự là họ không muốn ở cạnh mày đủ nhiều. Đừng tự biến mình thành ‘option’ dự phòng trong cuộc đời ai đó. Tình yêu không phải là chờ đợi một tin nhắn hồi âm trong vô vọng, mà là một cuộc trò chuyện không cần đếm số tin nhắn. Nên là… mày tính tiếp tục ‘chờ shipper’ hay đứng dậy tự tìm quán ngon cho mình đây?”

About