Lãng Khách Vô Danh :
Bởi yêu là tiếng của tim,
Ngọt ngào xen lẫn bóng chìm lặng câm.
Người đi, hương cũ âm thầm,
Trăng rơi đáy nước, khẽ dầm bóng đêm.
Chẳng mong hoa thắm êm đềm,
Chỉ mong giữ chút hương mềm thoảng qua.
Người cười, tựa ánh ngọc ngà,
Tan thành sương khói, nhạt nhòa cõi mơ.
Nếu người đã chọn bến bờ,
Thì ta nguyện hóa hững hờ mây bay.
Tình yêu như cánh chim gầy,
Dẫu xa vẫn thấu vòng tay đất trời.
Khờ dại, trái tim chẳng ngơi,
Dẫu đau vẫn giữ một đời vì nhau.
Yêu là trăng vỡ trên cầu,
Chắp thành vạn mảnh, khắc sâu bóng người.
2024-12-21 02:58:03