@asmrjan460: #creatorsearchinsights ‏ #capcut_edit #المانيا🇩🇪 ‎ ‏#fyp #foryou #viralvideo #viral #fypシ ##fyp #foryou #foryoupage #fypage #fygpシ #توعية_اجتماعية #نتعلم_سوه #viral #fypシ #دويتو #اسلاميات #ترند #رمضان_يجمعنا #رمضان #متابعه_ولايك_واكسبلور_فضلا_ليس_امر #دينية_اسلاميات_قران_كريم #اسلام #للاستفادة #المغرب🇲🇦تونس🇹🇳الجزائر🇩🇿 #العراق#فرنسا🇨🇵_بلجيكا🇧🇪_المانيا🇩🇪_اسبانيا🇪🇸 #المانيا🇩🇪 #capcut_edit #المانيا_السويد_النمسا_النروج_دينيمارك #سوريا_تركيا_العراق_السعودية_الكويت_عمان مصر_السعوديه_العراق_فلسطين #ليبيا_طرابلس_مصر_تونس_المغرب_الخليج #السعودية🇸🇦 #الاردن #سودانيز_تيك_توك_مشاهير_السودان🇸🇩 #سوريا #مساء_الخير #صباح_الخير #اسلام #السودان_مشاهير_تيك_توك #المانيا_السويد_النمسا_النروج_دنمارك #مصر🇪🇬 #سودانيز_تيك_توك_مشاهير_السودان #مصر_السعوديه_العراق_فلسطين #سوريا_تركيا_العراق_السعودية_الكويت #

M🤍Alhout🐋
M🤍Alhout🐋
Open In TikTok:
Region: DE
Saturday 28 December 2024 17:58:22 GMT
19117
871
24
178

Music

Download

Comments

kempo081
kempo :
أراح الله روحك وأسكنك فردوسيه الأعلى فهم عميق وشرح رائع ينير العقول والقلوب
2025-01-10 20:54:01
2
azharhadi07
azharhadi213 :
الله يرحمه ويسكنه فسيح جناته رائد التوير د محمد شحرور
2024-12-29 10:23:53
2
user314928707114
جياش :
والقدر اشكرك. إنما قو الله يرحمك
2024-12-29 10:18:16
2
nassir.abdo
Nassir Abdo :
جزاكم الله خيرا
2025-01-01 22:23:46
1
sabri_alaqrawi
الذئب الوحيد " :
الف رحمه ونور عليك يا دكتور
2024-12-30 18:46:19
1
resheeam
Nejoom :
رحم الله د. شحرور وجزاه الله خيرا 🌺
2024-12-29 21:12:51
1
user2363617863905
ابومصطفى الطيب :
رحمه.الله.عليك
2024-12-29 08:32:38
1
marzogalharthi
marzogalharthi :
رحمة الله عليك يادكتور محمدالشحرور الله يجعل قبره روضه من رياض الجنه
2025-01-27 01:26:02
0
To see more videos from user @asmrjan460, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

“Này bạn có thật sự là còn yêu em không thế?” “Em đã bảo em không muốn bạn lớn tiếng với em, bạn không kiên nhẫn với em như trước được à?” “Bạn nói cứ như là anh tệ với bạn lắm ấy” “Bạn cứ thế này thì anh cá là khó lắm đấy” Nói rồi Minhyeongie tức giận rời khỏi nhà, bỏ lại tôi trong mớ hỗn độn và tiêu cực cùng với ngàn câu hỏi mà tôi vẫn chưa có lời giải đáp Bên Minhyeong năm nay là năm thứ 4, có lẽ là vì ở bên nhau lâu như thế nên tình cảm của Minhyeong dành cho tôi cũng thế mà phai dần. Cả hai đã từng vẽ ra rất nhiều câu chuyện cho tương lai, nào là lễ cưới và gia đình nhỏ hạnh phúc. Nhưng có lẽ bây giờ tương lai ấy khó mà thành sự thật nhỉ? Có ai bên nhau mà không có tranh cãi, tôi và Minhyeong cũng thế. Nhưng trước kia chẳng có khi nào Minhyeong để tôi phải một mình hay thậm chí là giữ những cảm xúc không tốt quá một ngày. Và dù có tức giận đến cỡ nào cũng sẽ đến bên và dỗ dành tôi đến khi nào ổn thì thôi, thậm chí tôi còn có cảm giác Minhyeong sẽ không bỏ rơi tôi một mình trong mớ hỗn độn Nhưng giờ có lẽ là Minhyeong làm được rồi Như tôi dự đoán, sau trận cãi nhau nảy lửa ấy Minhyeong chẳng nói với tôi một lời. Dù sống cùng nhà, nhưng chẳng có lấy một tiếng nói, mọi việc trong nhà đều không còn là cùng nhau nữa mà mỗi người một việc riêng. Từ căn bếp ấm cúng đầy ấp tiếng cười, giờ đây cũng chỉ còn mình tôi lủi thủi một mình, từ chiếc giường êm ả mà cả hai từng trao nhau hơi ấm khi đông về giờ là khoảng trống lạnh giá không thể tả Có lẽ nào, chúng tôi sắp kết thúc rồi không nhỉ? Những sự hoài nghi cứ thế mà ngày một nhân đôi, nhưng tôi vẫn trấn an bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn hơn, hai chúng tôi rồi sẽ lại hạnh phúc Nhưng có lẽ là không thể nữa rồi Ngày hôm ấy Minhyeong tan làm trễ, ở nhà một mình khiến tôi lại nổi hứng đi dạo. Rời khỏi nhà như một thói quen, tôi sẽ lại với tay mặc chiếc áo đôi của chúng tôi được treo ở gần cửa như nhắc nhở rằng dù ở đâu đi nữa, đối phương vẫn đang ở bên cạnh Bên ngoài đường phủ đầy tuyết trắng khiến bước chân của tôi cũng có chút nặng nề. Vừa đi được vài bước tôi lại nghĩ đến Minhyeong, không biết anh đang làm gì, đã ăn gì chưa và không biết anh có thấy lạnh không? Bỗng dưng tôi đứng khựng lại, mọi thứ xung quanh như muốn đóng băng. Trước mặt tôi là Minhyeong, không chỉ mình Minhyeong mà còn có cô bạn đồng nghiệp mà anh hay nhắc đến Nhưng có vẻ cả hai không phải đơn thuần là đồng nghiệp như lời Minhyeong kể, cô ấy chạy đến ôm chầm lấy Minhyeong, đôi tay nhanh chóng đan chặt vào tay Minhyeong, đầu cũng tựa lên bờ vai ấy, nơi khiến mọi sự mệt mỏi của tôi biến đi trong nháy mắt. Ánh mắt đầy trìu mến và lời cái ôm thấm thiết mà tôi nghĩ chỉ dành cho mình tôi giờ đây đang thuộc về cô ấy Bờ môi mềm của Minhyeong nhẹ nhàng đặt lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô ấy một cách chân. Rồi anh vội vàng cởi chiếc áo đôi của cả hai mà khoác lên cho cô ấy vì sợ cô ấy lạnh. Nhưng liệu Minhyeong có biết tôi cũng đang rất lạnh hay không? Hàng nước mắt của tôi cứ vậy mà đua nhau rơi lả chã, sống mũi cay xè, đôi tay buốt đến mất cảm giác.  Sự cô đơn và ghen tị đã chiếm lấy hết cơ thể, kiềm nén tiếng nấc làm cổ họng tôi như ngẹn lại chẳng nói thành lời. Đôi tay dù đã tê cóng, tôi vẫn cố gắng nhắn tin cho Minhyeong, nhưng cũng chẳng thể nhắn một cách chỉnh chu  “Minhyeokdng ag, bạn vedef mau lênm, đồ ănh em chyarn bị hết rồu” “Biết rồi, việc còn nhiều quá” Tôi nhanh chóng trở về nhà với một tâm hồn trống rỗng và con tim như đã vỡ nát. Tương lai, đám cưới, ngôi nhà, tất cả giờ cũng chỉ còn là tưởng tượng. Những lời hứa mà cả hai từng trao, giờ cũng chẳng thể thực hiện được nữa. Tận mắt chứng kiến người từng ngỡ là bạn đời giờ đây đang hạnh phúc bên người khác, còn gì đau hơn không nhỉ? Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và ngắm nhìn căn nhà nhỏ lần cuối nơi tình yêu của chúng tôi đã từng vô cùng mảnh liệt, nơi chứa đựng kỉ những niệm mà tôi trân quý nhất, cũng là sự vụn vỡ lớn nhất đời tôi Ánh nắng duy nhất của cuộc đời rồi cũng đã đi mất, để lại tim tôi một mùa đông chẳng bao giờ tan. #Gumayusi #Keria
“Này bạn có thật sự là còn yêu em không thế?” “Em đã bảo em không muốn bạn lớn tiếng với em, bạn không kiên nhẫn với em như trước được à?” “Bạn nói cứ như là anh tệ với bạn lắm ấy” “Bạn cứ thế này thì anh cá là khó lắm đấy” Nói rồi Minhyeongie tức giận rời khỏi nhà, bỏ lại tôi trong mớ hỗn độn và tiêu cực cùng với ngàn câu hỏi mà tôi vẫn chưa có lời giải đáp Bên Minhyeong năm nay là năm thứ 4, có lẽ là vì ở bên nhau lâu như thế nên tình cảm của Minhyeong dành cho tôi cũng thế mà phai dần. Cả hai đã từng vẽ ra rất nhiều câu chuyện cho tương lai, nào là lễ cưới và gia đình nhỏ hạnh phúc. Nhưng có lẽ bây giờ tương lai ấy khó mà thành sự thật nhỉ? Có ai bên nhau mà không có tranh cãi, tôi và Minhyeong cũng thế. Nhưng trước kia chẳng có khi nào Minhyeong để tôi phải một mình hay thậm chí là giữ những cảm xúc không tốt quá một ngày. Và dù có tức giận đến cỡ nào cũng sẽ đến bên và dỗ dành tôi đến khi nào ổn thì thôi, thậm chí tôi còn có cảm giác Minhyeong sẽ không bỏ rơi tôi một mình trong mớ hỗn độn Nhưng giờ có lẽ là Minhyeong làm được rồi Như tôi dự đoán, sau trận cãi nhau nảy lửa ấy Minhyeong chẳng nói với tôi một lời. Dù sống cùng nhà, nhưng chẳng có lấy một tiếng nói, mọi việc trong nhà đều không còn là cùng nhau nữa mà mỗi người một việc riêng. Từ căn bếp ấm cúng đầy ấp tiếng cười, giờ đây cũng chỉ còn mình tôi lủi thủi một mình, từ chiếc giường êm ả mà cả hai từng trao nhau hơi ấm khi đông về giờ là khoảng trống lạnh giá không thể tả Có lẽ nào, chúng tôi sắp kết thúc rồi không nhỉ? Những sự hoài nghi cứ thế mà ngày một nhân đôi, nhưng tôi vẫn trấn an bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn hơn, hai chúng tôi rồi sẽ lại hạnh phúc Nhưng có lẽ là không thể nữa rồi Ngày hôm ấy Minhyeong tan làm trễ, ở nhà một mình khiến tôi lại nổi hứng đi dạo. Rời khỏi nhà như một thói quen, tôi sẽ lại với tay mặc chiếc áo đôi của chúng tôi được treo ở gần cửa như nhắc nhở rằng dù ở đâu đi nữa, đối phương vẫn đang ở bên cạnh Bên ngoài đường phủ đầy tuyết trắng khiến bước chân của tôi cũng có chút nặng nề. Vừa đi được vài bước tôi lại nghĩ đến Minhyeong, không biết anh đang làm gì, đã ăn gì chưa và không biết anh có thấy lạnh không? Bỗng dưng tôi đứng khựng lại, mọi thứ xung quanh như muốn đóng băng. Trước mặt tôi là Minhyeong, không chỉ mình Minhyeong mà còn có cô bạn đồng nghiệp mà anh hay nhắc đến Nhưng có vẻ cả hai không phải đơn thuần là đồng nghiệp như lời Minhyeong kể, cô ấy chạy đến ôm chầm lấy Minhyeong, đôi tay nhanh chóng đan chặt vào tay Minhyeong, đầu cũng tựa lên bờ vai ấy, nơi khiến mọi sự mệt mỏi của tôi biến đi trong nháy mắt. Ánh mắt đầy trìu mến và lời cái ôm thấm thiết mà tôi nghĩ chỉ dành cho mình tôi giờ đây đang thuộc về cô ấy Bờ môi mềm của Minhyeong nhẹ nhàng đặt lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô ấy một cách chân. Rồi anh vội vàng cởi chiếc áo đôi của cả hai mà khoác lên cho cô ấy vì sợ cô ấy lạnh. Nhưng liệu Minhyeong có biết tôi cũng đang rất lạnh hay không? Hàng nước mắt của tôi cứ vậy mà đua nhau rơi lả chã, sống mũi cay xè, đôi tay buốt đến mất cảm giác. Sự cô đơn và ghen tị đã chiếm lấy hết cơ thể, kiềm nén tiếng nấc làm cổ họng tôi như ngẹn lại chẳng nói thành lời. Đôi tay dù đã tê cóng, tôi vẫn cố gắng nhắn tin cho Minhyeong, nhưng cũng chẳng thể nhắn một cách chỉnh chu “Minhyeokdng ag, bạn vedef mau lênm, đồ ănh em chyarn bị hết rồu” “Biết rồi, việc còn nhiều quá” Tôi nhanh chóng trở về nhà với một tâm hồn trống rỗng và con tim như đã vỡ nát. Tương lai, đám cưới, ngôi nhà, tất cả giờ cũng chỉ còn là tưởng tượng. Những lời hứa mà cả hai từng trao, giờ cũng chẳng thể thực hiện được nữa. Tận mắt chứng kiến người từng ngỡ là bạn đời giờ đây đang hạnh phúc bên người khác, còn gì đau hơn không nhỉ? Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và ngắm nhìn căn nhà nhỏ lần cuối nơi tình yêu của chúng tôi đã từng vô cùng mảnh liệt, nơi chứa đựng kỉ những niệm mà tôi trân quý nhất, cũng là sự vụn vỡ lớn nhất đời tôi Ánh nắng duy nhất của cuộc đời rồi cũng đã đi mất, để lại tim tôi một mùa đông chẳng bao giờ tan. #Gumayusi #Keria

About