@randomeditsz86: “I feel kind of alone” #alexdunphy #modernfamily #modernfamilyedit #mecore #edit #viral #fy #foryou #fyp

randomeditz
randomeditz
Open In TikTok:
Region: GB
Sunday 26 January 2025 16:17:43 GMT
7939124
1024037
1728
14113

Music

Download

Comments

yepp1317
yepp :
The fact they all ignored her until she desperately needed help
2025-01-28 04:52:30
96140
mathisshit
natasha 🌟 :
she always had valid crashouts ☹️
2025-01-27 10:59:27
85098
thebigbangtheory_lover
chloe :
I feel so bad for Alex
2025-01-26 18:12:09
46866
other_maddy
maddy🐞 :
she was me before i stoped caring about school
2025-01-26 23:49:41
55505
aphilencumisa2
@Aphile21 :
I feel so bad for Alex because she was alone most of the time.
2025-01-27 09:17:20
31859
mangoss43
BLESS👩‍🦲!! :
She pmo so much
2025-01-27 00:00:51
868
_trashpandastrikesagain
Ash :) :
She was me before I burnt out and realized there was a better life for me
2025-01-28 01:14:08
9013
whos.kaity2
K❀ :
Paris geller just a different font
2025-01-27 00:31:19
6818
yojan_q
Yojan :
Since I see that many people say they understand her, could someone tell me why she subjected herself to it in that way?
2025-01-27 09:26:10
200
calvszion
Zzzion :
“Alex is our safety net”
2025-01-27 11:23:14
4129
karliquette
𝓚𝓪𝓻𝓵𝓲♥ :
She was so ignored ☹️
2025-01-28 23:17:46
3247
htx_artxro
htx_artxro🇲🇽 :
This scene is such a reflection of me trying to be at top even tho your family doesn’t understand but parents wanting the best for you but never getting the thanks for trying your best to do
2025-01-27 00:50:13
984
delulumee0.0
DeluluMe :
for what? hits different when you reach the point you don't even know what you want or who you are anymore
2025-01-27 13:08:22
1661
lucyvictoria1310
Lucy Victoria :
These scenes make me feel so sad
2025-01-26 17:03:45
4501
nini88406
nini :
She should try Italian universities
2025-01-27 15:25:57
683
cheyenne1433
Alice 🫶🏻🫶🏻🫶🏻🫶🏻 :
Where can I watch this
2025-01-26 23:51:59
17
mooncloudstars
Stary :
I understand her pains and struggles tbh but eventually I just learned to accept that I will never be the genius my parents want me to be and I stopped caring
2025-01-27 20:22:56
739
strawbn1ta
Anita/nevaeh :
Alex deserves so much better
2025-01-27 05:08:17
4590
kiwi_mayes
DepressoEspresso202 :
no one really understood her... and I get why she always had meltdowns
2025-01-30 19:41:09
752
annyva19
HaitianReîne19👑👸 :
Me core
2025-08-17 18:11:26
3
user_noone1205
No_one :
She’s so me
2025-01-27 17:19:04
402
doubleabaterie
ఆర్య :
Me but my gpa doesn’t even justify the behavior
2025-01-27 04:54:48
482
valuuneta
valuuneta :
SOLO BUSQUE MI CORE 😭
2025-02-04 02:48:18
167
charkatt4ck
𝐂𝐇𝐀𝐑𝐋𝐎𝐓𝐓𝐄 🦈 :
Who else searched me core
2025-02-07 08:51:29
100
luiciuee
Joowon😛 :
Alex deserves sm better :((
2025-01-29 01:07:57
698
To see more videos from user @randomeditsz86, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Cuộc đời, nếu nhìn bằng ánh mắt của một đứa trẻ, là một chặng đường dài bất tận. Nhưng khi đã sống đủ lâu, ta mới nhận ra nó ngắn đến mức nhiều khi chưa kịp hiểu hết mình, đã phải nói lời tạm biệt. Chúng ta bắt đầu hành trình này trong vòng tay của người khác. Lúc ấy, ta chẳng có quyền lựa chọn. Không chọn được nơi sinh, không chọn được cha mẹ, không chọn được điểm xuất phát. Nhưng càng đi, ta càng nhận ra: điều ta thật sự có thể chọn, chính là cách mình bước đi. Người trẻ thường mơ những điều lớn lao. Ai cũng muốn mình hạnh phúc, thành công, có chỗ đứng, được người khác công nhận. Thế rồi, ta lao vào cuộc đua. Lúc mới xuất phát, ta nghĩ mình chỉ cần vài năm là tới đích. Nhưng càng chạy, ta càng mệt. Không phải vì đường quá dài, mà vì ta cứ nhìn sang vạch chạy của người khác và quên mất tốc độ thật của mình. Có những đoạn đời, ta tưởng mình đang tiến lên, nhưng thật ra chỉ đang quay vòng tại chỗ. Công việc, tiền bạc, các mối quan hệ... khiến ta bận rộn, nhưng lại không làm ta đầy lên bên trong. Đó là lúc nhiều người rơi vào cảm giác trống rỗng: thành công ngoài kia không khỏa lấp được khoảng trống trong lòng. Nếu dừng lại và nhìn sâu, ta sẽ thấy: đời vốn không phải một cuộc thi. Không có ai chấm điểm bạn đi nhanh hay chậm. Không có huy chương cho người sống gấp. Thứ duy nhất còn lại, là những trải nghiệm và trạng thái tâm hồn mà bạn đã nuôi dưỡng suốt chặng đường. Nghịch lý là, càng lớn, ta càng ít sống cho mình. Ta sống cho kỳ vọng của gia đình, cho cái nhìn của xã hội, cho chuẩn mực người khác đặt ra. Có những người chưa từng hỏi:
Cuộc đời, nếu nhìn bằng ánh mắt của một đứa trẻ, là một chặng đường dài bất tận. Nhưng khi đã sống đủ lâu, ta mới nhận ra nó ngắn đến mức nhiều khi chưa kịp hiểu hết mình, đã phải nói lời tạm biệt. Chúng ta bắt đầu hành trình này trong vòng tay của người khác. Lúc ấy, ta chẳng có quyền lựa chọn. Không chọn được nơi sinh, không chọn được cha mẹ, không chọn được điểm xuất phát. Nhưng càng đi, ta càng nhận ra: điều ta thật sự có thể chọn, chính là cách mình bước đi. Người trẻ thường mơ những điều lớn lao. Ai cũng muốn mình hạnh phúc, thành công, có chỗ đứng, được người khác công nhận. Thế rồi, ta lao vào cuộc đua. Lúc mới xuất phát, ta nghĩ mình chỉ cần vài năm là tới đích. Nhưng càng chạy, ta càng mệt. Không phải vì đường quá dài, mà vì ta cứ nhìn sang vạch chạy của người khác và quên mất tốc độ thật của mình. Có những đoạn đời, ta tưởng mình đang tiến lên, nhưng thật ra chỉ đang quay vòng tại chỗ. Công việc, tiền bạc, các mối quan hệ... khiến ta bận rộn, nhưng lại không làm ta đầy lên bên trong. Đó là lúc nhiều người rơi vào cảm giác trống rỗng: thành công ngoài kia không khỏa lấp được khoảng trống trong lòng. Nếu dừng lại và nhìn sâu, ta sẽ thấy: đời vốn không phải một cuộc thi. Không có ai chấm điểm bạn đi nhanh hay chậm. Không có huy chương cho người sống gấp. Thứ duy nhất còn lại, là những trải nghiệm và trạng thái tâm hồn mà bạn đã nuôi dưỡng suốt chặng đường. Nghịch lý là, càng lớn, ta càng ít sống cho mình. Ta sống cho kỳ vọng của gia đình, cho cái nhìn của xã hội, cho chuẩn mực người khác đặt ra. Có những người chưa từng hỏi: "Mình thật sự muốn gì?" mà đã sống quá nửa đời. Đến lúc nhìn lại, họ mới thấy tiếc nuối vì chưa từng được sống một cách trọn vẹn, chân thật. Cuộc đời luôn song hành hai mặt: hạnh phúc và khổ đau, gặp gỡ và chia ly, được và mất. Chúng ta thường muốn giữ những gì đẹp, xua đi những gì xấu. Nhưng đời không cho phép. Giống như một khu vườn, nếu chỉ trồng hoa và cố nhổ hết cỏ dại, bạn sẽ vô tình làm đất trống trải, thiếu sức sống. Khổ đau, mất mát... đôi khi cũng chính là thứ bón phân cho mảnh đất tâm hồn, để hoa hạnh phúc nở rộ hơn. Người từng trải qua mất mát mới hiểu giá trị của một buổi sáng còn được thấy ánh mặt trời. Người từng cô đơn mới biết trân trọng cái nắm tay. Người từng thất bại mới học được sự kiên nhẫn và lòng bao dung. Những bài học ấy, sách vở không day được chỉ có đời mới đủ khắc nghiệt để trao cho ta Điều quan trọng không phải là đời có công bằng với ta hay không, mà là ta chọn thái độ nào trước những gì nó mang đến. Có người gặp khó khăn thì than trách số phận, oán hận mọi thứ. Có người lại bình tĩnh đón nhận, biến nghịch cảnh thành sức mạnh. Sự khác biệt ấy nằm ở cách ta nhìn đời, không phải đời cho ta gì Có người hỏi: "Ý nghĩa của đời là gì?" Câu hỏi này, triết gia, thiền sư, nhà khoa học... đều từng tìm câu trả lời. Nhưng có lẽ, đời không có một "ý nghĩa sẵn có" để ai đó trao cho ta. Ý nghĩa ấy, ta phải tự tạo ra từ những lựa chọn, từ cách ta đối xử với bản thân và người khác, từ từng khoảnh khắc ta sống tỉnh thức hay vô thức Hãy thử nghĩ: nếu hôm nay là ngày cuối cùng của bạn, bạn muốn làm gì? Muốn nói gì với ai? Muốn để lại điều gì? Nếu câu trả lời khiến tim bạn rung động, hãy sống như thể bạn đang làm điều đó ngay hôm nay. Vì thật ra, chẳng ai biết mình còn bao nhiêu thời gian. Cuộc đời, dù dài hay ngắn, cũng chỉ là một chuyến đi. Bạn sẽ gặp những người đồng hành, nhưng không ai đi cùng bạn mãi mãi. Sẽ có lúc họ rẽ sang hướng khác, và bạn cũng vậy. Hãy biết ơn vì những đoạn đường đã đi cùng nhau, thay vì tiếc nuối vì nó không kéo dài mãi. Khi hiểu được điều này, bạn sẽ bớt sợ mất mát, bớt sợ thay đổi. Bạn sẽ thấy tự do hơn khi dám sống theo điều mình tin, thay vì sống như cái bóng của ai đó. Và quan trọng nhất, bạn sẽ học được cách trở về với chính mình, người bạn đồng hành duy nhất từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc hành trình. Cuộc đời vừa ngắn, vừa dài. Ngắn, nếu ta chỉ sống để chạy. Dài, nếu ta biết dừng lại để ngắm hoa bên đường, nghe tiếng gió và cảm nhận hơi thở. #nammoadidaphat #chualanh

About