@pranee_00: ว่าสิบาจ่มนะ#ยายอิ๊ดตาแดง

รอเธอ ยุนะจ้ะ
รอเธอ ยุนะจ้ะ
Open In TikTok:
Region: TH
Friday 31 January 2025 08:47:36 GMT
3186298
254363
3763
21608

Music

Download

Comments

rambodingtt
เอริก้า🌴🌴 :
@SRI168🪴🌺🥀🌼🌾
2025-03-01 06:29:50
0
thawee71
Wee :
5555555
2025-01-31 08:52:45
1
kapongpang3004
Little witch 🧙 :
🤣😂555
2025-01-31 18:21:11
1
user3503843553994
ABC :
เหตุผลที่พระพุทธเจ้าออกบวช
2025-01-31 09:13:54
14403
thanapoom5522
Hatar :
เจ้าคือบ่กินยุร้านโลดพี่แดง
2025-01-31 12:31:27
7446
shidou741
Ri Gor Annie's :
กูบ่อแต่งแล้วเมีย
2025-01-31 08:53:41
3764
user8633326366323
ตาเอ ตาเอ :
หัวใจพี่แดง แกร่งดั่งหินผา..
2025-01-31 10:31:24
3265
do669955
Do😄 6699 :
บ่อยากได้ละเมีย ผมย่าน 😂
2025-01-31 08:57:27
1994
tammy19232
Morty[มอร์ตี้98]🌻😼💛 :
พี่แดงไหว ผมกะไหว 😂
2025-01-31 11:08:12
1545
kwankwan647
kwankwan🩲🌻 :
พี่แดงมีเพื่อนแล้วจ้าคือ พี่ก้องห้วยไร่ 🤣🤣🤣🤣
2025-01-31 11:11:54
2562
tuktakukkai
Jiraporn Tukta :
คุณพระ 50 บาท บุญรักษาจริงๆๆ
2025-01-31 09:14:10
1370
user95942251315682
Secret :
เว้ามันออกมาพี่แดงคำในใจเจ้า…คำว่า หุบปาก 💪💪💪💪
2025-01-31 09:43:47
1237
aersakura_tkc
เมาดอกไม้🍃 :
กำปั้นเจ้าจ่งไว้เฮ็ดหยังอ้ายแดง
2025-01-31 09:10:46
405
theworldisshy1
โนพลอมเพลม :
ติดต่อสายไหมต้องรอดให้พี่แดงแน่สู😂
2025-01-31 10:00:14
472
pokapokadotcom
BOJAYNA :
พี่แดงสอนเมียขับรถอีกแหน่จ้า
2025-02-01 01:45:37
807
independent.ann
indepenshop :
เขาทำคอนเท้นมาทดสอบอารมคนดูค่ะ🤣🤣
2025-01-31 23:50:44
403
siripronkiyasit
Siripon kiyasit :
ความอดทนระดับ พระพุทธเจ้าอีหลีพี่แดง😂 แห่งป้อยแห่งแช่บ
2025-01-31 09:12:29
590
dyd8odqorus3
beer :
ผมสิบ่เอาเมีย😁😁
2025-01-31 09:36:20
216
.888897559
ทิพย์กมล 🐶 :
ถ้าชีวิตท้อแท้ มาดูชีวิตพี่แดงก่อน จะมีกำลังใจอยู่ต่อ 555
2025-01-31 11:29:07
349
useric4qzog5kt
oもา∩しとの :
เมียใหม่ใกล้ฉัน
2025-02-01 10:08:29
257
sarutaphrmnam2
ใบ'เฟิร์น🫶🌻 :
เก็บเสื้อผ้าส่ะพี่แดง5555555
2025-01-31 09:54:20
271
bom_karamail
Bom”Bom😈 :
มื้อล่ะ50บาทว่าซ่าน คือสิใช้เบิ่ด😅😅
2025-01-31 15:03:42
109
wutbanglo
wutbanglo :
พี่แดงๆเจ้ายังกินแซปยุติ😄
2025-01-31 08:51:26
143
kotofufiso
ผมไม่รู้วๆ :
เมียใหม่ใกล้ฉัน
2025-02-02 01:46:53
69
aoh_saimoo
อรอมา ดวงตา :
ให้เงินมื้อละ50บาท พะนะ 555
2025-02-01 14:34:50
50
To see more videos from user @pranee_00, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Tuần lễ của sự hư cấu - ngày 2 Từ hôm nay, mình sẽ bắt đầu một tuần mô tả các giấc mơ mình đã gặp phải khi trong người mang chứng rối loạn lưỡng cực. Với những bức tranh của giấc mộng và những suy tư trong lo ngại. NGÀY 2 *** The library stretched endlessly, shelves disappearing into the void above. The air was thick, damp, and reeked of something ancient and decayed. A faint, flickering light illuminated crooked spines of books with titles in languages no one alive could understand. In the center of this abyss stood a child, no older than ten, clutching a torn book with trembling hands. Their wide eyes darted from shadow to shadow as whispers echoed in the vast emptiness. Each step forward felt like falling, the floor shifting beneath their feet, as if the library itself was alive, hungry, and waiting. Suddenly, a shadow moved—a figure, faceless but watching, its presence oppressive and suffocating. It whispered words that the child couldn’t comprehend, yet the meaning was clear: there is no escape. The child reached out, desperate to hold onto something—anything—but their hand grasped only cold air. The books around them pulsed, pages flipping wildly, releasing ghostly screams and laughter that pierced the silence. They began to rise, slowly, their feet no longer touching the ground, as if the library had claimed them. Above, the darkness seemed to open its jaws, pulling the child higher, deeper into its grasp. Tears fell silently as they clung to the tattered book, their last connection to a reality that was slipping away. In this cursed place, hope was a fading echo, lost among the endless shelves of despair. ——— Thư viện kéo dài vô tận, những giá sách biến mất vào hư vô phía trên. Không khí đặc quánh, ẩm ướt và bốc mùi của thứ gì đó cổ xưa, mục nát. Một ánh sáng mờ nhạt, chập chờn chiếu lên những gáy sách cong vẹo với những tựa đề viết bằng ngôn ngữ mà chẳng ai sống sót có thể hiểu. Ở giữa vực thẳm ấy là một đứa trẻ, không quá mười tuổi, tay ôm chặt một cuốn sách rách, đôi bàn tay run rẩy. Đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào những cái bóng đang di chuyển trong khoảng không, khi những tiếng thì thầm vang vọng khắp hư không. Mỗi bước đi như rơi vào khoảng trống, mặt đất dưới chân như sống động, chuyển động như đang đói khát và chờ đợi. Bỗng một cái bóng động đậy—một hình hài không mặt, nhưng cảm giác bị theo dõi tràn ngập. Nó thì thầm những lời đứa trẻ không thể hiểu, nhưng ý nghĩa thì rõ ràng: không lối thoát. Đứa trẻ vươn tay, tuyệt vọng cố nắm lấy thứ gì đó—bất cứ thứ gì—nhưng chỉ chạm vào không khí lạnh lẽo. Những cuốn sách xung quanh rung chuyển, trang sách tự lật mạnh mẽ, phát ra những tiếng hét ma quái và cười khẩy xé toạc sự im lặng. Cơ thể đứa trẻ bắt đầu bay lên, từ từ, đôi chân không còn chạm đất, như thể thư viện đã nhận chúng làm của riêng. Phía trên, bóng tối như mở miệng, kéo đứa trẻ lên cao hơn, sâu hơn vào vòng tay của nó. Những giọt nước mắt rơi trong im lặng khi đứa trẻ bám chặt cuốn sách rách, sợi dây cuối cùng níu kéo thực tại đang dần biến mất. Nơi đây, hy vọng chỉ là một tiếng vọng mờ nhạt, lạc lối giữa những giá sách vô tận của tuyệt vọng.
Tuần lễ của sự hư cấu - ngày 2 Từ hôm nay, mình sẽ bắt đầu một tuần mô tả các giấc mơ mình đã gặp phải khi trong người mang chứng rối loạn lưỡng cực. Với những bức tranh của giấc mộng và những suy tư trong lo ngại. NGÀY 2 *** The library stretched endlessly, shelves disappearing into the void above. The air was thick, damp, and reeked of something ancient and decayed. A faint, flickering light illuminated crooked spines of books with titles in languages no one alive could understand. In the center of this abyss stood a child, no older than ten, clutching a torn book with trembling hands. Their wide eyes darted from shadow to shadow as whispers echoed in the vast emptiness. Each step forward felt like falling, the floor shifting beneath their feet, as if the library itself was alive, hungry, and waiting. Suddenly, a shadow moved—a figure, faceless but watching, its presence oppressive and suffocating. It whispered words that the child couldn’t comprehend, yet the meaning was clear: there is no escape. The child reached out, desperate to hold onto something—anything—but their hand grasped only cold air. The books around them pulsed, pages flipping wildly, releasing ghostly screams and laughter that pierced the silence. They began to rise, slowly, their feet no longer touching the ground, as if the library had claimed them. Above, the darkness seemed to open its jaws, pulling the child higher, deeper into its grasp. Tears fell silently as they clung to the tattered book, their last connection to a reality that was slipping away. In this cursed place, hope was a fading echo, lost among the endless shelves of despair. ——— Thư viện kéo dài vô tận, những giá sách biến mất vào hư vô phía trên. Không khí đặc quánh, ẩm ướt và bốc mùi của thứ gì đó cổ xưa, mục nát. Một ánh sáng mờ nhạt, chập chờn chiếu lên những gáy sách cong vẹo với những tựa đề viết bằng ngôn ngữ mà chẳng ai sống sót có thể hiểu. Ở giữa vực thẳm ấy là một đứa trẻ, không quá mười tuổi, tay ôm chặt một cuốn sách rách, đôi bàn tay run rẩy. Đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào những cái bóng đang di chuyển trong khoảng không, khi những tiếng thì thầm vang vọng khắp hư không. Mỗi bước đi như rơi vào khoảng trống, mặt đất dưới chân như sống động, chuyển động như đang đói khát và chờ đợi. Bỗng một cái bóng động đậy—một hình hài không mặt, nhưng cảm giác bị theo dõi tràn ngập. Nó thì thầm những lời đứa trẻ không thể hiểu, nhưng ý nghĩa thì rõ ràng: không lối thoát. Đứa trẻ vươn tay, tuyệt vọng cố nắm lấy thứ gì đó—bất cứ thứ gì—nhưng chỉ chạm vào không khí lạnh lẽo. Những cuốn sách xung quanh rung chuyển, trang sách tự lật mạnh mẽ, phát ra những tiếng hét ma quái và cười khẩy xé toạc sự im lặng. Cơ thể đứa trẻ bắt đầu bay lên, từ từ, đôi chân không còn chạm đất, như thể thư viện đã nhận chúng làm của riêng. Phía trên, bóng tối như mở miệng, kéo đứa trẻ lên cao hơn, sâu hơn vào vòng tay của nó. Những giọt nước mắt rơi trong im lặng khi đứa trẻ bám chặt cuốn sách rách, sợi dây cuối cùng níu kéo thực tại đang dần biến mất. Nơi đây, hy vọng chỉ là một tiếng vọng mờ nhạt, lạc lối giữa những giá sách vô tận của tuyệt vọng.

About