@inah.violena: — best combo 🫶🏻 #otwoo #otwoophbeauty #otwooph #beauty #makeup

i.violena on ig
i.violena on ig
Open In TikTok:
Region: PH
Monday 14 April 2025 07:01:15 GMT
191
11
0
0

Music

Download

Comments

There are no more comments for this video.
To see more videos from user @inah.violena, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Thái Linh từng nghe một đứa trẻ hỏi mẹ, chỉ tay lên bàn thờ: – “Người này là ai vậy?” Mẹ đáp: “Ông con đó.” Đứa nhỏ tròn mắt, gật gù, rồi chạy đi chơi. Đối với nó, ông chỉ là một tấm ảnh đóng khung, không tiếng nói, không mùi mồ hôi, không dáng ngồi quen ở chiếc ghế đầu bàn. Ký ức về ông – nếu không ai kể – sẽ sớm chỉ còn là một gương mặt lặng lẽ nhìn xuống từ trên cao. Ngày xưa, trẻ con lớn lên bên tiếng võng kẽo kẹt, tiếng ông bà gọi ăn cơm, tiếng kể chuyện đêm hè. Nay, nhiều đứa nhỏ chỉ gặp ông bà một lần trong năm – trên bàn thờ. Một khoảng trống ký ức bắt đầu hình thành, và rồi thành khoảng cách. Cha ông ta lập bàn thờ không phải để người đã mất thành xa lạ, mà để nhắc con cháu kể lại, nhắc lại, gọi lại – để người còn ở mãi trong đời sống thường ngày. Nếu bàn thờ chỉ còn là ảnh và bát nhang, mà thiếu đi câu chuyện, thiếu đi tiếng nhắc, thì ký ức sẽ cạn dần, và hiếu kính sẽ nhạt. Thái Linh không mong quý bạn bày bàn thờ lớn. Chỉ mong, mỗi lần con cháu hỏi: “Người này là ai?”, quý bạn đừng trả lời vội cho xong, mà ngồi xuống, kể thêm một câu chuyện, một kỷ niệm. Ông bà không chỉ ở trong ảnh. Ông bà còn ở trong cách ta giữ lại ký ức – để một đứa trẻ lớn lên, biết mình thuộc về một dòng chảy thật, chứ không phải chỉ nhìn vào một tấm hình im lặng. Vì ký ức không tự nhiên mà ở lại. Nó chỉ còn khi có người truyền. Ảnh thờ giữ gương mặt, nhưng lời kể… mới giữ được linh hồn trong lòng người sau. #nhangthailinh #thailinhnhang #tâmhương #thờcúngtỉnhthức #giữnếpnhà
Thái Linh từng nghe một đứa trẻ hỏi mẹ, chỉ tay lên bàn thờ: – “Người này là ai vậy?” Mẹ đáp: “Ông con đó.” Đứa nhỏ tròn mắt, gật gù, rồi chạy đi chơi. Đối với nó, ông chỉ là một tấm ảnh đóng khung, không tiếng nói, không mùi mồ hôi, không dáng ngồi quen ở chiếc ghế đầu bàn. Ký ức về ông – nếu không ai kể – sẽ sớm chỉ còn là một gương mặt lặng lẽ nhìn xuống từ trên cao. Ngày xưa, trẻ con lớn lên bên tiếng võng kẽo kẹt, tiếng ông bà gọi ăn cơm, tiếng kể chuyện đêm hè. Nay, nhiều đứa nhỏ chỉ gặp ông bà một lần trong năm – trên bàn thờ. Một khoảng trống ký ức bắt đầu hình thành, và rồi thành khoảng cách. Cha ông ta lập bàn thờ không phải để người đã mất thành xa lạ, mà để nhắc con cháu kể lại, nhắc lại, gọi lại – để người còn ở mãi trong đời sống thường ngày. Nếu bàn thờ chỉ còn là ảnh và bát nhang, mà thiếu đi câu chuyện, thiếu đi tiếng nhắc, thì ký ức sẽ cạn dần, và hiếu kính sẽ nhạt. Thái Linh không mong quý bạn bày bàn thờ lớn. Chỉ mong, mỗi lần con cháu hỏi: “Người này là ai?”, quý bạn đừng trả lời vội cho xong, mà ngồi xuống, kể thêm một câu chuyện, một kỷ niệm. Ông bà không chỉ ở trong ảnh. Ông bà còn ở trong cách ta giữ lại ký ức – để một đứa trẻ lớn lên, biết mình thuộc về một dòng chảy thật, chứ không phải chỉ nhìn vào một tấm hình im lặng. Vì ký ức không tự nhiên mà ở lại. Nó chỉ còn khi có người truyền. Ảnh thờ giữ gương mặt, nhưng lời kể… mới giữ được linh hồn trong lòng người sau. #nhangthailinh #thailinhnhang #tâmhương #thờcúngtỉnhthức #giữnếpnhà

About