@serhii.green: Strolling through the vibrant streets of Makati City 🇵🇭🌆 From modern skyscrapers to bustling local life — a glimpse into Metro Manila’s financial heart. 🎥 Shot in 4K – feel the atmosphere of the Philippines' most dynamic city. #makati #philippines #manila #citywalk #urbanexploration #travelvideo #filipinolife #streetvibes #4kvideo #walkingtour

serhii.green
serhii.green
Open In TikTok:
Region: PH
Saturday 24 May 2025 08:41:12 GMT
21829
590
21
199

Music

Download

Comments

johnchef2
John Chef :
why can't all the philippines be like makati city 😢❤️
2025-08-02 10:46:49
3
walkvisittravel
walkvisittravel :
What a city wow ❤️
2025-08-12 12:28:08
1
15k0i
adie 🍃 :
Philippines if it is a first world country 😔💔
2025-08-11 08:52:45
1
juki_nathy1
Hello, I'm Juki, a gamer.✨🥀 :
Kay ganda ng Manila
2025-07-17 02:34:35
6
mik_mik_eye
Mik_Mik_EYE :
15 years away from the Philippines & for some strange reason...I miss my hometown (Makati) 😔
2025-08-11 07:12:17
2
chinaspalani
chinaspalani :
come visit very soon
2025-07-05 03:40:42
2
cassyaurinto
city :
ganda mag lakad diyan
2025-06-18 06:30:11
1
charliebualoy8
Charlie84 :
very nice
2025-08-21 15:17:08
0
xxoouu6
Gucci :
Watch your phone, this is a high-risk area for motorcycle robberies
2025-06-07 07:26:09
3
gingin.22
@Gine R :
🔥🔥🔥
2025-08-12 03:38:28
2
darly.calucer
Darly Calucer :
🥰🥰🥰
2025-08-12 11:52:14
1
adria_n_nee
kim sejeong :
🥰🥰🥰
2025-08-05 03:26:01
1
chinaspalani
chinaspalani :
🥰
2025-07-05 01:18:51
2
xsend3rrrr
l0RE :
😂😂😂
2025-06-03 00:59:06
1
tacolangot
garigari kun :
9AMJC 🇪🇸
2025-06-14 01:32:54
2
To see more videos from user @serhii.green, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Bà Hai ngồi bên khung cửa gỗ đã bạc màu, đôi mắt mờ đục dõi ra khoảng sân nhỏ trước nhà. Nắng chiều xiên qua tán cau già, đổ những vệt sáng chênh chếch lên nền gạch rêu phủ. Trước mặt bà là chiếc bàn gỗ cũ kỹ, bên trên đặt một mâm cơm giản dị: chén cơm trắng, đĩa rau muống luộc, vài viên thịt kho – những món ăn thân thuộc mà bà đã nấu suốt mấy chục năm qua. Ngày còn trẻ, bà Hai là một người phụ nữ tần tảo. Chồng mất sớm khi ba đứa con còn thơ dại, bà gồng gánh đủ nghề để nuôi con ăn học. Sáng bà ra đồng, chiều bán hàng chợ, tối về lại thức khuya vá áo, nấu nướng. Nhưng dù cực khổ, bà vẫn giữ thói quen bữa cơm gia đình, bởi đó là thứ duy nhất khiến ngôi nhà nhỏ trở nên ấm áp hơn cái nghèo. Bà nhớ rõ những bữa cơm ngày ấy. Căn bếp nhỏ lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười. Bà thường vừa xới cơm, vừa hỏi: – Sau này đứa nào nuôi mẹ? Cả ba đứa đều tranh nhau trả lời, như một lời hứa trẻ con tưởng chừng đơn giản: – Con! Con nuôi mẹ! Bà tin. Bà đã sống cả đời vì lời hứa ấy. Rồi thời gian cuốn tất cả đi như cơn gió mạnh. Đứa con cả – Thắng, sau khi tốt nghiệp đại học, lập nghiệp ở Hà Nội, lấy vợ thành phố, lâu lâu gửi về vài triệu gọi là “biếu mẹ dưỡng già.” Hắn bận rộn, lúc nào gọi điện cũng vội vàng. – Mẹ ăn uống nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Con đang họp rồi, mai gọi lại mẹ nhé! – rồi tắt máy. Đứa con thứ – Thảo, sau khi lấy chồng, theo chồng định cư bên Mỹ. Ban đầu còn gọi điện thường xuyên, gửi quà Tết, gửi thuốc bổ, mua cho mẹ cái áo len hay cái mền ấm. Nhưng rồi thời gian dần thưa thớt. Cô có gia đình riêng, hai đứa con nhỏ, công việc bận rộn, đôi khi chỉ còn kịp nhắn tin: – Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm… nhưng giờ con bận quá, rảnh con gọi nhé! Còn thằng út – Hưng, người từng quấn quýt mẹ nhất, giờ làm công nhân trong khu công nghiệp. Cuộc sống chật vật khiến nó dần xa lánh mọi cuộc trò chuyện. Những ngày lễ, Tết, nó thường viện lý do “tăng ca”, “kẹt xe”, “công việc nhiều quá”… rồi thôi. Căn nhà xưa dần trống vắng. Chiếc giường tre cọt kẹt giờ chỉ còn một bóng người. Tấm ảnh gia đình treo trên tường đã ố vàng. Bà vẫn lau bụi thường xuyên, như thể lau cho ký ức không bị mờ đi. Có hôm, bà xếp ba bộ chén đũa thêm ra mâm, đặt đúng vị trí cũ như xưa. Rồi nhìn vào chỗ trống ấy, bà cười lặng lẽ, tự nói: – Về ăn cơm với mẹ đi các con… Mẹ nấu món tụi con thích nè… Nhưng vẫn chỉ có mình bà, và những khoảng lặng dài thăm thẳm. Hàng xóm thỉnh thoảng ghé chơi, rủ bà qua ở chung cho đỡ buồn, nhưng bà lắc đầu. – Ở đây là nhà tôi, là kỷ niệm của tôi… và các con tôi. Chiều hôm ấy, trời mưa lất phất. Bà Hai ngồi một mình bên mâm cơm. Cơm vẫn nóng, canh vẫn thơm mùi hành lá. Nhưng đôi mắt bà không còn đủ sáng để thấy rõ. Bà khẽ thở dài, tay gắp từng món ăn như trong vô thức. Bà nhớ lại lần cuối cùng cả ba đứa con về – đã mười năm rồi. Hôm ấy bà đã nấu một bữa thật to, dọn mâm như ngày Tết. Bọn trẻ cũng cười nói, cũng hứa hẹn… nhưng rồi lại đi. Mỗi người một hướng, bỏ lại bà với căn nhà lạnh lẽo. Trên bàn, giữa mâm cơm tẻ nhạt, một giọt nước mắt rơi xuống. Bà không khóc thành tiếng, chỉ để nước mắt lặng lẽ thấm vào hạt cơm, mằn mặn như tô canh ngày cũ. Ngoài hiên, gió thổi qua, mang theo mùi cỏ dại và mùi hoài niệm. Trên vách, đồng hồ kêu tích tắc – nhịp thời gian vẫn trôi, còn lời hứa xưa… đã nằm lại nơi ký ức.
Bà Hai ngồi bên khung cửa gỗ đã bạc màu, đôi mắt mờ đục dõi ra khoảng sân nhỏ trước nhà. Nắng chiều xiên qua tán cau già, đổ những vệt sáng chênh chếch lên nền gạch rêu phủ. Trước mặt bà là chiếc bàn gỗ cũ kỹ, bên trên đặt một mâm cơm giản dị: chén cơm trắng, đĩa rau muống luộc, vài viên thịt kho – những món ăn thân thuộc mà bà đã nấu suốt mấy chục năm qua. Ngày còn trẻ, bà Hai là một người phụ nữ tần tảo. Chồng mất sớm khi ba đứa con còn thơ dại, bà gồng gánh đủ nghề để nuôi con ăn học. Sáng bà ra đồng, chiều bán hàng chợ, tối về lại thức khuya vá áo, nấu nướng. Nhưng dù cực khổ, bà vẫn giữ thói quen bữa cơm gia đình, bởi đó là thứ duy nhất khiến ngôi nhà nhỏ trở nên ấm áp hơn cái nghèo. Bà nhớ rõ những bữa cơm ngày ấy. Căn bếp nhỏ lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười. Bà thường vừa xới cơm, vừa hỏi: – Sau này đứa nào nuôi mẹ? Cả ba đứa đều tranh nhau trả lời, như một lời hứa trẻ con tưởng chừng đơn giản: – Con! Con nuôi mẹ! Bà tin. Bà đã sống cả đời vì lời hứa ấy. Rồi thời gian cuốn tất cả đi như cơn gió mạnh. Đứa con cả – Thắng, sau khi tốt nghiệp đại học, lập nghiệp ở Hà Nội, lấy vợ thành phố, lâu lâu gửi về vài triệu gọi là “biếu mẹ dưỡng già.” Hắn bận rộn, lúc nào gọi điện cũng vội vàng. – Mẹ ăn uống nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Con đang họp rồi, mai gọi lại mẹ nhé! – rồi tắt máy. Đứa con thứ – Thảo, sau khi lấy chồng, theo chồng định cư bên Mỹ. Ban đầu còn gọi điện thường xuyên, gửi quà Tết, gửi thuốc bổ, mua cho mẹ cái áo len hay cái mền ấm. Nhưng rồi thời gian dần thưa thớt. Cô có gia đình riêng, hai đứa con nhỏ, công việc bận rộn, đôi khi chỉ còn kịp nhắn tin: – Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm… nhưng giờ con bận quá, rảnh con gọi nhé! Còn thằng út – Hưng, người từng quấn quýt mẹ nhất, giờ làm công nhân trong khu công nghiệp. Cuộc sống chật vật khiến nó dần xa lánh mọi cuộc trò chuyện. Những ngày lễ, Tết, nó thường viện lý do “tăng ca”, “kẹt xe”, “công việc nhiều quá”… rồi thôi. Căn nhà xưa dần trống vắng. Chiếc giường tre cọt kẹt giờ chỉ còn một bóng người. Tấm ảnh gia đình treo trên tường đã ố vàng. Bà vẫn lau bụi thường xuyên, như thể lau cho ký ức không bị mờ đi. Có hôm, bà xếp ba bộ chén đũa thêm ra mâm, đặt đúng vị trí cũ như xưa. Rồi nhìn vào chỗ trống ấy, bà cười lặng lẽ, tự nói: – Về ăn cơm với mẹ đi các con… Mẹ nấu món tụi con thích nè… Nhưng vẫn chỉ có mình bà, và những khoảng lặng dài thăm thẳm. Hàng xóm thỉnh thoảng ghé chơi, rủ bà qua ở chung cho đỡ buồn, nhưng bà lắc đầu. – Ở đây là nhà tôi, là kỷ niệm của tôi… và các con tôi. Chiều hôm ấy, trời mưa lất phất. Bà Hai ngồi một mình bên mâm cơm. Cơm vẫn nóng, canh vẫn thơm mùi hành lá. Nhưng đôi mắt bà không còn đủ sáng để thấy rõ. Bà khẽ thở dài, tay gắp từng món ăn như trong vô thức. Bà nhớ lại lần cuối cùng cả ba đứa con về – đã mười năm rồi. Hôm ấy bà đã nấu một bữa thật to, dọn mâm như ngày Tết. Bọn trẻ cũng cười nói, cũng hứa hẹn… nhưng rồi lại đi. Mỗi người một hướng, bỏ lại bà với căn nhà lạnh lẽo. Trên bàn, giữa mâm cơm tẻ nhạt, một giọt nước mắt rơi xuống. Bà không khóc thành tiếng, chỉ để nước mắt lặng lẽ thấm vào hạt cơm, mằn mặn như tô canh ngày cũ. Ngoài hiên, gió thổi qua, mang theo mùi cỏ dại và mùi hoài niệm. Trên vách, đồng hồ kêu tích tắc – nhịp thời gian vẫn trôi, còn lời hứa xưa… đã nằm lại nơi ký ức.

About