@miaherdy0:

iaa
iaa
Open In TikTok:
Region: ID
Wednesday 09 July 2025 07:26:37 GMT
26833
1234
0
198

Music

Download

Comments

There are no more comments for this video.
To see more videos from user @miaherdy0, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Giữa hai miền mơ và thật, là một vùng ký ức mà ta ko thể gọi tên Nơi đó, người vẫn còn cười, còn bước bên ta, còn khẽ nắm tay ta như ngày xưa  Nhưng cũng chính nơi đó, chỉ cần ta chớp mắt một lần... mọi thứ tan biến, để lại mình ta với khoảng ko lạnh lẽo đến tê dại  Người đã đi xa rồi, nhưng ta vẫn chưa thể nào quen với khoảng cách ấy Mỗi lần nhắm mắt, ta vẫn tìm thấy người trong giấc mơ vẫn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, giọng nói ấy  Trong mơ, ta lại được yêu, lại được sống trong những ngày tháng tưởng như chưa từng tan vỡ  Nhưng khi tỉnh giấc, cái ôm vụt tắt, tiếng cười tan loãng, và tất cả nhường chỗ cho khoảng trống dài như vô tận  Ta đã nhiều lần tự hỏi, rốt cuộc mơ hay thật mới là nơi ta thuộc về? Bởi hiện thực khắc nghiệt quá, còn giấc mơ thì dịu dàng quá  Nhưng giấc mơ chỉ là một mảnh ghép mong manh, chỉ cần một tiếng động ngoài kia, một ánh sáng lọt qua rèm cửa, là tất cả sẽ vỡ tan  Ta đã cố níu, cố ghì lấy bàn tay người trong mơ, nhưng dù cố đến mấy, bàn tay ấy vẫn tuột khỏi tay ta như một sợi khói mỏng.  Ngày người đi, trời buồn như 1 khúc nhạc chia ly Không có lời từ biệt trọn vẹn, không một cái ôm dài, không một cái hôn sau cuối Ta chỉ đứng đó, nhìn cánh cửa khép lại giữa hai t.giới  Một thế giới có ta, một thế giới có người nhưng chúng vĩnh viễn ko còn chung đường  Ta nhớ rất rõ, những đêm đầu tiên khi người đi, giấc ngủ đến chậm như thể đang trêu ngươi Mắt nhắm mà tim vẫn nặng trĩu, như đang chờ ai đó trở về để nói rằng mọi chuyện chỉ là trò đùa  Rồi đến khi giấc mơ kéo ta đi, người lại xuất hiện, bình yên như chưa từng rời xa. Ta lại ngồi cạnh, lại nghe người kể về một ngày dài, lại thấy đôi mắt người ánh lên thứ ấm áp đã từng cứu rỗi đời ta  Nhưng sáng ra, chỉ còn mình ta. Căn phòng nhỏ lạnh đến mức tiếng tích tắc đồng hồ cũng vang lên như kim chích Chẳng còn tiếng chân người bước nhẹ trên nền gạch, chẳng còn mùi cà phê người pha buổi sáng. Cái hiện thực ấy, tàn nhẫn đến mức nó dường như muốn nuốt trọn ta.  Người có biết ko?  Giữa hai miền mơ và thật, ta bắt đầu sống như một kẻ lữ khách không nhà Mỗi đêm, ta đi qua những vùng ký ức mà chỉ ta mới biết đường  Có những con phố ta từng cùng người đi, nay vẫn nằm nguyên trong trí nhớ, chỉ khác là trong hiện thực, phố ấy đã vắng người Ta đã học cách sống cùng nỗi đau, nhưng không bao giờ ngừng nhớ. Trong mơ, ta vẫn yêu người như thể chẳng có gì đổi thay  Ta lại thấy mình nắm tay người, lại nghe tiếng người cười, lại được tựa vào vai người như thuở ấy Và ta ước... giá mà giấc mơ có thể dài thêm một chút.  Thế nhưng, mơ chỉ là mơ. Còn thật... thật là một vùng đất trống trải, nơi ta phải học cách đi tiếp mà không còn bàn tay người dẫn lối  Thật là những chiều mưa, ta ngồi một mình nghe tiếng gió luồn qua khung cửa, nhớ về người đến nỗi tim đau nhói  Thật là khi giữa phố đông, ta bất chợt thấy một dáng hình giống người, tim ta khựng lại, nhưng rồi nhận ra đó không phải là người, và cái hụt hẫng ấy kéo dài mãi.  Có lúc ta đã tự dặn lòng, phải quên đi. Phải sống cho hiện tại, phải để ký ức ngủ yên. Nhưng trớ trêu thay, ký ức chưa bao giờ chịu ngủ yên  Nó nằm đó, ẩn sâu trong những giấc mơ, chờ một đêm ta mệt mỏi, yếu lòng, rồi mở cửa bước ra, ôm lấy ta, thì thầm:
Giữa hai miền mơ và thật, là một vùng ký ức mà ta ko thể gọi tên Nơi đó, người vẫn còn cười, còn bước bên ta, còn khẽ nắm tay ta như ngày xưa Nhưng cũng chính nơi đó, chỉ cần ta chớp mắt một lần... mọi thứ tan biến, để lại mình ta với khoảng ko lạnh lẽo đến tê dại Người đã đi xa rồi, nhưng ta vẫn chưa thể nào quen với khoảng cách ấy Mỗi lần nhắm mắt, ta vẫn tìm thấy người trong giấc mơ vẫn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, giọng nói ấy Trong mơ, ta lại được yêu, lại được sống trong những ngày tháng tưởng như chưa từng tan vỡ Nhưng khi tỉnh giấc, cái ôm vụt tắt, tiếng cười tan loãng, và tất cả nhường chỗ cho khoảng trống dài như vô tận Ta đã nhiều lần tự hỏi, rốt cuộc mơ hay thật mới là nơi ta thuộc về? Bởi hiện thực khắc nghiệt quá, còn giấc mơ thì dịu dàng quá Nhưng giấc mơ chỉ là một mảnh ghép mong manh, chỉ cần một tiếng động ngoài kia, một ánh sáng lọt qua rèm cửa, là tất cả sẽ vỡ tan Ta đã cố níu, cố ghì lấy bàn tay người trong mơ, nhưng dù cố đến mấy, bàn tay ấy vẫn tuột khỏi tay ta như một sợi khói mỏng. Ngày người đi, trời buồn như 1 khúc nhạc chia ly Không có lời từ biệt trọn vẹn, không một cái ôm dài, không một cái hôn sau cuối Ta chỉ đứng đó, nhìn cánh cửa khép lại giữa hai t.giới Một thế giới có ta, một thế giới có người nhưng chúng vĩnh viễn ko còn chung đường Ta nhớ rất rõ, những đêm đầu tiên khi người đi, giấc ngủ đến chậm như thể đang trêu ngươi Mắt nhắm mà tim vẫn nặng trĩu, như đang chờ ai đó trở về để nói rằng mọi chuyện chỉ là trò đùa Rồi đến khi giấc mơ kéo ta đi, người lại xuất hiện, bình yên như chưa từng rời xa. Ta lại ngồi cạnh, lại nghe người kể về một ngày dài, lại thấy đôi mắt người ánh lên thứ ấm áp đã từng cứu rỗi đời ta Nhưng sáng ra, chỉ còn mình ta. Căn phòng nhỏ lạnh đến mức tiếng tích tắc đồng hồ cũng vang lên như kim chích Chẳng còn tiếng chân người bước nhẹ trên nền gạch, chẳng còn mùi cà phê người pha buổi sáng. Cái hiện thực ấy, tàn nhẫn đến mức nó dường như muốn nuốt trọn ta. Người có biết ko? Giữa hai miền mơ và thật, ta bắt đầu sống như một kẻ lữ khách không nhà Mỗi đêm, ta đi qua những vùng ký ức mà chỉ ta mới biết đường Có những con phố ta từng cùng người đi, nay vẫn nằm nguyên trong trí nhớ, chỉ khác là trong hiện thực, phố ấy đã vắng người Ta đã học cách sống cùng nỗi đau, nhưng không bao giờ ngừng nhớ. Trong mơ, ta vẫn yêu người như thể chẳng có gì đổi thay Ta lại thấy mình nắm tay người, lại nghe tiếng người cười, lại được tựa vào vai người như thuở ấy Và ta ước... giá mà giấc mơ có thể dài thêm một chút. Thế nhưng, mơ chỉ là mơ. Còn thật... thật là một vùng đất trống trải, nơi ta phải học cách đi tiếp mà không còn bàn tay người dẫn lối Thật là những chiều mưa, ta ngồi một mình nghe tiếng gió luồn qua khung cửa, nhớ về người đến nỗi tim đau nhói Thật là khi giữa phố đông, ta bất chợt thấy một dáng hình giống người, tim ta khựng lại, nhưng rồi nhận ra đó không phải là người, và cái hụt hẫng ấy kéo dài mãi. Có lúc ta đã tự dặn lòng, phải quên đi. Phải sống cho hiện tại, phải để ký ức ngủ yên. Nhưng trớ trêu thay, ký ức chưa bao giờ chịu ngủ yên Nó nằm đó, ẩn sâu trong những giấc mơ, chờ một đêm ta mệt mỏi, yếu lòng, rồi mở cửa bước ra, ôm lấy ta, thì thầm: "Anh vẫn ở đây." Mỗi khi tỉnh dậy từ những giấc mơ như thế, ta không biết nên mỉm cười vì vừa được gặp lại người, hay nên khóc vì tất cả chỉ là ảo ảnh Cái cảm giác ấy, chẳng khác nào uống một ngụm nước ngọt ngào, rồi ngay sau đó nhận ra đó là độc dược. Giữa hai miền mơ và thật, ta sống hai cuộc đời. Một cuộc đời trong mơ có người, có yêu thương, có những cái nắm tay không rời Và một cuộc đời ngoài thật vắng người, vắng cả tiếng cười, chỉ có ta và bóng tối làm bạn. Và rồi, ta hiểu ra... mình chẳng thể chọn được một miền để sống mãi. Mơ và thật, cả hai đều là những phần không thể tách rời Mơ cho ta gặp lại người, thật nhắc ta rằng người đã rời xa. Và giữa hai miền ấy, là những mảnh ký ức ta ôm trọn cả đời, dù biết nó vừa ấm áp, vừa đau đớn đến xé lòng.@Lý Gia Hân #âmduongcachbiet #kỷniệmxưa #hoàiniệm #nhac8x9x #tâmtrạng

About