vợ bé bắpp ~ :
Nghe qua những câu nói ấy tưởng chỉ là một câu cảm thán vu vơ, nhưng lại như một lưỡi dao mảnh, cứa nhẹ vào tâm can người từng mang trọn niềm tin. Đôi khi, chỉ là một lời hứa hẹn thoáng qua, một câu nói bâng quơ trong lúc cao hứng, hay một ánh mắt trìu mến xen lẫn ân cần – tất cả tưởng như vụn vặt, nhưng lại khắc sâu vào trái tim người nghe, khiến họ mải miết ôm ấp một ký ức mà chính người nói đã vô tình để rơi. Bởi lẽ, ngôn từ là con dao hai lưỡi. Nó có thể xoa dịu, chữa lành, nhưng cũng có thể để lại vết thương không lành theo thời gian. Người nói buông lời như gió thoảng, còn người nghe lại giữ lấy như báu vật, đến khi nhận ra chỉ là mộng tưởng thì lòng đã trĩu nặng bao lần nhớ thương. Người ta thường không nhớ rõ những gì mình từng nói, nhưng người khác lại có thể nhớ từng chi tiết. Không phải vì họ yếu đuối, mà vì họ chân thành. Và chính sự chân thành ấy đôi khi lại trở thành lý do khiến họ tổn thương sâu sắc nhất. Nên nếu không thể giữ lời, xin đừng hứa. Nếu không thật lòng, xin đừng gieo hy vọng. Vì những điều tưởng như nhỏ nhoi lại có thể trở thành cả một trời kỷ niệm trong lòng người khác – và khi kỷ niệm ấy không còn được nuôi dưỡng, nó hóa thành vết xước âm ỉ nhói đau, mãi mãi
2025-08-11 03:21:37