@dj1neo_onthemix: @: สม ออโต้สปีด🦅 #havana #ดีเจวันโอ #ດີເຈວັນໂອ #dj1neo #ขึ้นฟีดเถอะ

1NEO LAOREMiX
1NEO LAOREMiX
Open In TikTok:
Region: LA
Saturday 30 August 2025 00:47:35 GMT
37308
4261
86
82

Music

Download

Comments

magnam01
Mag :
แจกแน่จักเพลง❤️
2025-08-30 01:55:00
0
aammeeoularxai
2️⃣ 0️⃣ 1️⃣ 0️⃣ ⚛️ :
ມາອີກແລ້ວ😍
2025-08-30 03:11:17
1
t.o.669
ກູໂຕ້ ເວີ້ຍຍຍຍຍ❗️❗️ :
ມ່ວນນນ
2025-08-30 01:06:06
2
user56948378128686
สอน ท่าแขก :
ปาต้อมคึบ่ไปหาละ
2025-08-30 02:25:59
1
tolhapaty7989
ว่าไงคนสวย😬 :
ຢໍ້ເຊັດທໍ່ໃດ
2025-09-01 06:54:20
0
noco.mjj
ທ.ໂນ້ ບຸນມະນີ⚽✅ :
ມ່ວນນ້ອງມ່ວນ🤣
2025-08-30 04:51:11
2
thut558899
ทัช :
ມ່ວນອີກແລ້ວ🥰
2025-08-30 02:11:59
1
baowsin_
SiN⚡️⁉️ :
ລົງແນ່ຢາກຫລີ້ນແຜນສຽງ
2025-08-30 08:15:59
0
user7153197488865
ເຂັມ🫣🤣 :
ຄັກກ😝
2025-08-30 01:53:49
1
noy5087
DJNOy🚀🔊✈️ :
ມວນໆ
2025-08-30 13:14:12
1
aloahina
GU KEM🅰️ :
ສຸດເຢັກ😍🔥
2025-08-30 03:15:44
1
user3480198125166
ໂຕມອນ❤️ :
ຄືຄັກແທ້🥰
2025-08-30 13:31:07
1
fasay.bouttany5
FB:ນ້ອງມຶດຕີນຜີ🤪 :
ຄັກສຸດ😍
2025-08-30 01:00:23
1
tube.makes.you.ri
Tube Rem!x ⁉️🀄 :
ສຸດດ😍
2025-08-30 01:25:49
1
double.b642
B🎈 :
ເພງໃຫມ່ລົງຢູທູບແນ່ດີເຈຂ້ອຍຟັງເພງເກົ່າເຈົ້າເອົາລົງຄົບຫມົດແລ້ວ😩😩😂
2025-09-01 05:58:57
0
aiytheo0
AiyTheo💸🤘🏻🍃 :
ມ່ວນສຸດ🤘🏻
2025-09-01 13:53:17
0
prn.prtn
ທ ພອນເພັດ‼️‼️ :
ໂອຍມັກຫຼາຍ😍🤟🏻
2025-09-01 02:45:39
0
aiylin59
Łîñ :
ສຸດແທ້🥰
2025-09-02 09:02:01
0
nangkatar
2008💞 :
ມ່ວນ😝
2025-08-31 22:21:24
0
user782471848127
ທ.ຜາວິດ 🏆🏅 :
ຂໍເບີ້ເເນອາຍ
2025-08-31 07:10:51
0
p9192124
☝️®️ich🇰🇭🀄 :
ຄັກກ😊
2025-08-31 07:35:22
0
userpfjyv2dc5l
Baenk TheClash :
อ้ายเฮ็ดเพลงละเท่าไหร่
2025-09-04 12:43:44
0
cxime.nixa
Cxime Nixa :
ແຈກໃຫ້ແນ່
2025-08-30 07:42:57
1
kam72kk
บอกแล้วอย่าดื่มเยอะ🍷💊👾 :
🤩🤩
2025-08-30 13:12:07
1
boy_812006
B💸 :
🥰
2025-08-30 11:35:10
1
To see more videos from user @dj1neo_onthemix, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

CÁI GIÁ CỦA MỘT CHỮ “VAY” Đám tang của ông Năm nằm lọt thỏm giữa chiều mưa xám ngắt. Gió thốc vào những tấm di ảnh, lay nghiêng khung hình người đàn ông có đôi mắt rất sáng – dù đôi tay ông từng chắp lưng cả đời trong lặng lẽ, trong nghèo, trong mất mát. Trong số người đến viếng, có một người đàn ông trung niên, mặc vest xám, giày da sáng bóng, đứng tách biệt khỏi dòng người. Anh không đưa nhang, cũng không cúi đầu. Chỉ nhìn chằm chằm vào linh cữu như thể muốn tìm lại điều gì đã mất, hay đúng hơn – là đã chôn. Người ấy tên Khôi. Giám đốc một công ty tài chính lớn. Người từng được ông Năm cứu sống bằng… một khoản vay. Nhưng không phải tiền. ⸻ 30 năm trước. Khôi là đứa con trai duy nhất của bà Cúc – hàng xóm ông Năm. Nhà nghèo, cha mất sớm. Mười tám tuổi, Khôi được học bổng đại học, nhưng không đủ tiền đi xe vào Sài Gòn. Bà Cúc chạy vạy khắp nơi không ai giúp. Tối hôm đó, bà qua nhà ông Năm. – Anh Năm… Tôi không muốn làm phiền, nhưng… anh có thể cho tôi mượn hai trăm ngàn? Đủ cho thằng Khôi bắt xe vào thành phố… Ông Năm im lặng. Một lúc sau mới chậm rãi: – Tôi không còn tiền. Nhưng… tôi có chiếc đồng hồ cũ. Cái này… bán chắc cũng được ít. Cầm lấy. Bà Cúc run tay từ chối: – Ủa, cái này anh giữ từ thời chiến… quý lắm mà? Ông chỉ cười: – Tiền có thể kiếm lại. Nhưng ước mơ con trẻ, lỡ một chuyến, có khi lỡ cả đời. Bà ôm chặt chiếc đồng hồ. Khóc. ⸻ Năm Khôi 28 tuổi, anh làm sếp một ngân hàng lớn. Về lại quê, đón mẹ lên thành phố. Ông Năm khi ấy đã già, sống lủi thủi một mình, bán vé số sống qua ngày. Một buổi chiều, ông ghé ngân hàng Khôi làm việc. – Khôi à, cho chú gặp một lát… chú muốn hỏi vay 5 triệu để chữa bệnh. Chú không có gì thế chấp, chỉ có… Ông lấy ra chiếc nhẫn cũ – là quà cưới của vợ ông để lại trước khi mất. Khôi ngần ngừ. Bên ngoài, thư ký thúc giục vì đang có một buổi họp quan trọng. Anh liếc qua chiếc nhẫn, rồi nói nhẹ: – Dạ, cháu không cho vay kiểu không thế chấp được. Luật của công ty… Ông Năm gật đầu. Không trách. Không giận. Chỉ buồn buồn: – Ừ… luật là luật. Không sao đâu con. Ông lặng lẽ bước ra. Khôi không kịp nhận ra: ông già đó từng là người cho mẹ anh mượn cả một đời tin – không cần thế chấp gì cả. ⸻ Một năm sau, ông Năm mất. Chết trong một phòng trọ thuê. Không người thân. Không ai đứng tên lo hậu sự. Người phát hiện ra xác ông chính là chú Quảng – chủ tiệm sửa xe đầu hẻm. Người duy nhất vẫn còn nhớ ông từng là bộ đội. Tin đến tai Khôi – lúc ấy đang làm Phó Tổng. Anh bàng hoàng. Tự mình về lo tang. Đứng giữa mưa, lần đầu sau hơn 20 năm, anh khóc. Tối hôm đó, anh ghé lại căn nhà cũ của ông Năm. Mọi thứ phủ bụi, chỉ còn một bức thư nhét sau tấm ảnh cũ, dòng chữ nguệch ngoạc: “Khôi à, chú không trách con. Ở đời, người ta vay tiền thì trả tiền. Nhưng có món nợ không trả bằng tiền được. Là nợ nghĩa, nợ tình. Chú già rồi, cũng không sống bao lâu nữa. Nếu có thể, con hãy giữ lấy chiếc đồng hồ ngày xưa. Không phải vì nó đáng giá, mà để nhớ: từng có người tin con – khi con còn chẳng có gì để đổi lại.” ⸻ Bốn tháng sau Khôi bỏ chức Phó Tổng. Mở một quỹ học bổng nhỏ – mang tên “Ông Năm – Người cho vay niềm tin”. Cứ mỗi năm, 10 đứa trẻ nghèo được tài trợ học phí, không cần thế chấp gì cả. Chỉ cần một ước mơ. Và trong văn phòng nhỏ của Khôi, có treo một chiếc đồng hồ cũ kỹ. Mỗi lần kim giây nhích một chút, lòng anh lại khẽ nhói lên. Vì có những món nợ… chỉ có thể trả bằng một đời sống tử tế. ⸻ THÔNG ĐIỆP: Đôi khi, thứ ta vay không phải là tiền. Mà là lòng tin, là nhân nghĩa. Và món nợ ấy – có khi phải trả bằng cả đời làm người tử tế. ⸻ Ps: cám ơn đã nhấn like ! #gotacoffee
CÁI GIÁ CỦA MỘT CHỮ “VAY” Đám tang của ông Năm nằm lọt thỏm giữa chiều mưa xám ngắt. Gió thốc vào những tấm di ảnh, lay nghiêng khung hình người đàn ông có đôi mắt rất sáng – dù đôi tay ông từng chắp lưng cả đời trong lặng lẽ, trong nghèo, trong mất mát. Trong số người đến viếng, có một người đàn ông trung niên, mặc vest xám, giày da sáng bóng, đứng tách biệt khỏi dòng người. Anh không đưa nhang, cũng không cúi đầu. Chỉ nhìn chằm chằm vào linh cữu như thể muốn tìm lại điều gì đã mất, hay đúng hơn – là đã chôn. Người ấy tên Khôi. Giám đốc một công ty tài chính lớn. Người từng được ông Năm cứu sống bằng… một khoản vay. Nhưng không phải tiền. ⸻ 30 năm trước. Khôi là đứa con trai duy nhất của bà Cúc – hàng xóm ông Năm. Nhà nghèo, cha mất sớm. Mười tám tuổi, Khôi được học bổng đại học, nhưng không đủ tiền đi xe vào Sài Gòn. Bà Cúc chạy vạy khắp nơi không ai giúp. Tối hôm đó, bà qua nhà ông Năm. – Anh Năm… Tôi không muốn làm phiền, nhưng… anh có thể cho tôi mượn hai trăm ngàn? Đủ cho thằng Khôi bắt xe vào thành phố… Ông Năm im lặng. Một lúc sau mới chậm rãi: – Tôi không còn tiền. Nhưng… tôi có chiếc đồng hồ cũ. Cái này… bán chắc cũng được ít. Cầm lấy. Bà Cúc run tay từ chối: – Ủa, cái này anh giữ từ thời chiến… quý lắm mà? Ông chỉ cười: – Tiền có thể kiếm lại. Nhưng ước mơ con trẻ, lỡ một chuyến, có khi lỡ cả đời. Bà ôm chặt chiếc đồng hồ. Khóc. ⸻ Năm Khôi 28 tuổi, anh làm sếp một ngân hàng lớn. Về lại quê, đón mẹ lên thành phố. Ông Năm khi ấy đã già, sống lủi thủi một mình, bán vé số sống qua ngày. Một buổi chiều, ông ghé ngân hàng Khôi làm việc. – Khôi à, cho chú gặp một lát… chú muốn hỏi vay 5 triệu để chữa bệnh. Chú không có gì thế chấp, chỉ có… Ông lấy ra chiếc nhẫn cũ – là quà cưới của vợ ông để lại trước khi mất. Khôi ngần ngừ. Bên ngoài, thư ký thúc giục vì đang có một buổi họp quan trọng. Anh liếc qua chiếc nhẫn, rồi nói nhẹ: – Dạ, cháu không cho vay kiểu không thế chấp được. Luật của công ty… Ông Năm gật đầu. Không trách. Không giận. Chỉ buồn buồn: – Ừ… luật là luật. Không sao đâu con. Ông lặng lẽ bước ra. Khôi không kịp nhận ra: ông già đó từng là người cho mẹ anh mượn cả một đời tin – không cần thế chấp gì cả. ⸻ Một năm sau, ông Năm mất. Chết trong một phòng trọ thuê. Không người thân. Không ai đứng tên lo hậu sự. Người phát hiện ra xác ông chính là chú Quảng – chủ tiệm sửa xe đầu hẻm. Người duy nhất vẫn còn nhớ ông từng là bộ đội. Tin đến tai Khôi – lúc ấy đang làm Phó Tổng. Anh bàng hoàng. Tự mình về lo tang. Đứng giữa mưa, lần đầu sau hơn 20 năm, anh khóc. Tối hôm đó, anh ghé lại căn nhà cũ của ông Năm. Mọi thứ phủ bụi, chỉ còn một bức thư nhét sau tấm ảnh cũ, dòng chữ nguệch ngoạc: “Khôi à, chú không trách con. Ở đời, người ta vay tiền thì trả tiền. Nhưng có món nợ không trả bằng tiền được. Là nợ nghĩa, nợ tình. Chú già rồi, cũng không sống bao lâu nữa. Nếu có thể, con hãy giữ lấy chiếc đồng hồ ngày xưa. Không phải vì nó đáng giá, mà để nhớ: từng có người tin con – khi con còn chẳng có gì để đổi lại.” ⸻ Bốn tháng sau Khôi bỏ chức Phó Tổng. Mở một quỹ học bổng nhỏ – mang tên “Ông Năm – Người cho vay niềm tin”. Cứ mỗi năm, 10 đứa trẻ nghèo được tài trợ học phí, không cần thế chấp gì cả. Chỉ cần một ước mơ. Và trong văn phòng nhỏ của Khôi, có treo một chiếc đồng hồ cũ kỹ. Mỗi lần kim giây nhích một chút, lòng anh lại khẽ nhói lên. Vì có những món nợ… chỉ có thể trả bằng một đời sống tử tế. ⸻ THÔNG ĐIỆP: Đôi khi, thứ ta vay không phải là tiền. Mà là lòng tin, là nhân nghĩa. Và món nợ ấy – có khi phải trả bằng cả đời làm người tử tế. ⸻ Ps: cám ơn đã nhấn like ! #gotacoffee

About