@lexinecruz:

♣️ |- LEXINE -| ♠️
♣️ |- LEXINE -| ♠️
Open In TikTok:
Region: NZ
Tuesday 23 September 2025 03:43:04 GMT
3340254
446671
2580
129924

Music

Download

Comments

bruuuh._0
bruh :
2025-09-23 16:50:13
52571
magenticshino
MagenticShino :
You gon like my comment right twin
2025-09-24 23:15:53
475
austin_something
Austin_? :
oh yay ice cream
2025-09-30 08:52:48
0
ash.xerr
Ash★ :
"oh yeah im bout to get some ice cream"
2025-09-24 09:05:28
5461
ormiga1324
Ormiga :
2025-09-24 10:33:29
24018
krispy.krisps
tessa 💜 :
Why do people not wait for it to melt a bit 😭
2025-09-24 01:00:22
10612
ahlen_kalbo
Jakolin_works :
2025-09-24 01:24:09
2700
yinthewildsigma
milo🐇🦑 :
yay ice cream!!1!1!1!1!1!
2025-09-25 03:12:53
170
its_alwaysz4s
🎀 ʚ・ DR34MY_Z4SS ・ɞ 🐰 :
Do you guys not use a knife to slice the ice creams 😢
2025-09-28 01:20:15
15
zakkwylde1453
zakkwylde1453 :
2025-09-24 00:06:28
8993
yarnball04
egg :
HELL YEAH ICE CREAM
2025-09-24 18:57:57
552
blake0973
Blake :
heat it up in the microwave trust 🙏🏻
2025-09-24 11:14:36
51
sans_huesudo
Sans :
2025-09-24 06:42:59
2077
bdjaxe
bdjaxe :
you have another spoon right?
2025-09-24 02:37:13
539
maysam_mack
Maysam💽 :
Just microwave for 30 second to warm the spoon
2025-09-24 20:46:35
314
wazzup_._37
️ :
2025-09-24 01:04:50
1845
betrayed1x1x1_
Blueberry :
It broke my spoon in half
2025-09-24 17:21:28
151
wackymaw
Wackymaw :
aw hell yeah im bouta get some ice cream
2025-09-24 12:27:13
50
gideongrves
snakerz {🥛🥦}{🌏🍝🦅🎶} :
Is this you
2025-09-27 18:35:00
48
kylekennedy69
Kyle Kennedy :
2025-09-24 00:42:35
1483
sharkzz.rblx
L :
mhm, and how did that make you feel?
2025-09-24 22:21:45
19
lannot12
lannot :
[sticker]
2025-09-24 05:30:42
308
randomguy13139
r4ndomguy :
why are you scooping it on the corners
2025-09-24 02:20:48
1084
killeraewe
TyroneC :
why would you scoop from the bottom bruh
2025-09-24 10:21:52
2080
To see more videos from user @lexinecruz, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

“Phía Sau Là Người Đã Khuất” Tro bụi vẫn chưa kịp lắng xuống. Giang Trừng đứng đó. Khắp người là máu. Trên má là vết kiếm rạch sâu đến tận xương. Trên tay là thanh kiếm đã nhuộm đỏ màu máu. Tim hắn, rỗng. Hắn không run. Không khóc. Hắn chỉ đứng… như thể nếu hắn ngồi xuống, hắn sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa. Sau lưng hắn, một hơi lạnh lan dần. Không phải từ gió. Không phải từ sương. Mà từ một người đã chết. Lam Hi Thần. Mái tóc dài tung trong gió. Áo trắng trong suốt như khói. Không còn máu, không còn vết thương. Chỉ là linh hồn, lặng lẽ… …và dịu dàng đến tàn nhẫn. Hắn đưa tay. Ôm Giang Trừng từ phía sau. Không nói một lời. Và Giang Trừng… cũng không quay lại. Hắn biết. Chỉ cần quay đầu thôi, người đó sẽ biến mất. Nên hắn đứng yên. Để cái ôm ấy cứ giữ lấy hắn thêm một chút nữa. Chỉ một chút nữa. - “Nếu ngươi không chết, thì tốt biết mấy…” Câu nói thốt ra, không mang theo nước mắt. Vì Giang Trừng không còn sức mà khóc nữa rồi. Khóc đến cạn khô từ đêm hôm đó, cái đêm hắn ôm thân xác lạnh toát của Lam Hi Thần giữa biển lửa. - “Nếu ta chết thay ngươi, thì tốt biết mấy…” Phía sau hắn, linh hồn siết chặt vòng tay. Không cản. Không phản bác. Vì Lam Hi Thần biết  hắn cũng từng mong như thế. Thời gian trôi qua. Không gian im lặng. Không ai đến gần. Không ai dám lên tiếng. Vì ai cũng thấy… một bóng người đang ôm lấy Giang Trừng từ phía sau. Và rồi… Gió lặng. Tro tắt. Cái ôm ấy… …biến mất. Giang Trừng vẫn không quay đầu. Chỉ khẽ cười,  tiếng cười nhỏ đến mức chẳng ai nghe rõ. Giống như một câu nói, nghẹn lại giữa cổ họng: - “Ngươi đi rồi…” - “…ta chẳng còn là gì nữa.” Hắn đứng thêm rất lâu. Nơi linh hồn Lam Hi Thần vừa biến mất, lưng hắn vẫn còn lạnh. Không phải do gió, mà do cái ôm cuối cùng đã không còn ở đó nữa. Rồi... hắn ngẩng đầu lên. Không khóc. Không gào. Chỉ có một biểu cảm tĩnh lặng đến rợn người. Giang Trừng quay lưng lại chiến trường. Chỗ đó... là nơi hắn đã mất hết. Không ai thân thiết còn sống. Không còn Lam Hi Thần. Không còn bản thân. Hắn về Vân Mộng. Nhưng không vào trong. Hắn không bước qua cửa Giang phủ nữa. Chỉ ngồi bên bến thuyền, nơi năm xưa hắn từng đứng cùng Ngụy Anh và Giang Yếm Ly ngắm hoa đăng. Ban đêm, hắn trải một chiếc đệm mỏng, gác Tam Độc bên cạnh, lưng tựa cột trụ, và... nói chuyện với không khí. - “Hôm nay trời có mưa, ngươi ghét mưa lắm mà…” “Nếu còn sống, chắc ngươi sẽ mắng ta ngu ngốc. Mà đúng… ta ngu thật.” Không ai trả lời. Nhưng hắn vẫn nói. Ngày nào cũng nói. Rồi một hôm... Có người đệ tử Giang môn phát hiện hắn đang thổi tiêu. Không ai dạy hắn thổi tiêu cả. Vì Giang Trừng vốn không biết. Nhưng hắn vẫn thổi. Lúc thì sai, lúc thì lệch, lúc thì nghẹn. Nhưng có một khúc ai từng nghe qua đều nhớ. Khúc “Thanh Bình”  bản tiêu Lam Hi Thần từng hay thổi. Sau đó... Hắn lập một ngôi mộ giả. Không có thi thể. Chỉ là một phiến đá trắng, khắc đúng ba chữ: - Lam Hi Thần. Không chức vị. Không thân thế. Không chữ
“Phía Sau Là Người Đã Khuất” Tro bụi vẫn chưa kịp lắng xuống. Giang Trừng đứng đó. Khắp người là máu. Trên má là vết kiếm rạch sâu đến tận xương. Trên tay là thanh kiếm đã nhuộm đỏ màu máu. Tim hắn, rỗng. Hắn không run. Không khóc. Hắn chỉ đứng… như thể nếu hắn ngồi xuống, hắn sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa. Sau lưng hắn, một hơi lạnh lan dần. Không phải từ gió. Không phải từ sương. Mà từ một người đã chết. Lam Hi Thần. Mái tóc dài tung trong gió. Áo trắng trong suốt như khói. Không còn máu, không còn vết thương. Chỉ là linh hồn, lặng lẽ… …và dịu dàng đến tàn nhẫn. Hắn đưa tay. Ôm Giang Trừng từ phía sau. Không nói một lời. Và Giang Trừng… cũng không quay lại. Hắn biết. Chỉ cần quay đầu thôi, người đó sẽ biến mất. Nên hắn đứng yên. Để cái ôm ấy cứ giữ lấy hắn thêm một chút nữa. Chỉ một chút nữa. - “Nếu ngươi không chết, thì tốt biết mấy…” Câu nói thốt ra, không mang theo nước mắt. Vì Giang Trừng không còn sức mà khóc nữa rồi. Khóc đến cạn khô từ đêm hôm đó, cái đêm hắn ôm thân xác lạnh toát của Lam Hi Thần giữa biển lửa. - “Nếu ta chết thay ngươi, thì tốt biết mấy…” Phía sau hắn, linh hồn siết chặt vòng tay. Không cản. Không phản bác. Vì Lam Hi Thần biết hắn cũng từng mong như thế. Thời gian trôi qua. Không gian im lặng. Không ai đến gần. Không ai dám lên tiếng. Vì ai cũng thấy… một bóng người đang ôm lấy Giang Trừng từ phía sau. Và rồi… Gió lặng. Tro tắt. Cái ôm ấy… …biến mất. Giang Trừng vẫn không quay đầu. Chỉ khẽ cười, tiếng cười nhỏ đến mức chẳng ai nghe rõ. Giống như một câu nói, nghẹn lại giữa cổ họng: - “Ngươi đi rồi…” - “…ta chẳng còn là gì nữa.” Hắn đứng thêm rất lâu. Nơi linh hồn Lam Hi Thần vừa biến mất, lưng hắn vẫn còn lạnh. Không phải do gió, mà do cái ôm cuối cùng đã không còn ở đó nữa. Rồi... hắn ngẩng đầu lên. Không khóc. Không gào. Chỉ có một biểu cảm tĩnh lặng đến rợn người. Giang Trừng quay lưng lại chiến trường. Chỗ đó... là nơi hắn đã mất hết. Không ai thân thiết còn sống. Không còn Lam Hi Thần. Không còn bản thân. Hắn về Vân Mộng. Nhưng không vào trong. Hắn không bước qua cửa Giang phủ nữa. Chỉ ngồi bên bến thuyền, nơi năm xưa hắn từng đứng cùng Ngụy Anh và Giang Yếm Ly ngắm hoa đăng. Ban đêm, hắn trải một chiếc đệm mỏng, gác Tam Độc bên cạnh, lưng tựa cột trụ, và... nói chuyện với không khí. - “Hôm nay trời có mưa, ngươi ghét mưa lắm mà…” “Nếu còn sống, chắc ngươi sẽ mắng ta ngu ngốc. Mà đúng… ta ngu thật.” Không ai trả lời. Nhưng hắn vẫn nói. Ngày nào cũng nói. Rồi một hôm... Có người đệ tử Giang môn phát hiện hắn đang thổi tiêu. Không ai dạy hắn thổi tiêu cả. Vì Giang Trừng vốn không biết. Nhưng hắn vẫn thổi. Lúc thì sai, lúc thì lệch, lúc thì nghẹn. Nhưng có một khúc ai từng nghe qua đều nhớ. Khúc “Thanh Bình” bản tiêu Lam Hi Thần từng hay thổi. Sau đó... Hắn lập một ngôi mộ giả. Không có thi thể. Chỉ là một phiến đá trắng, khắc đúng ba chữ: - Lam Hi Thần. Không chức vị. Không thân thế. Không chữ "tông chủ", cũng không ghi Lam gia. Vì trong lòng Giang Trừng, Lam Hi Thần không còn là ai của Lam gia, cũng không là thần tiên trong mắt thế gian. - "Hắn là của ta." Và cuối cùng...? Hắn biến mất. Không ai biết hắn đi đâu. Có người nói hắn chết rồi. Có kẻ bảo hắn xuống hoàng tuyền tìm Lam Hi Thần. Nhưng nhiều năm sau, có kẻ từng thề sống chết với Giang thị kể lại: - “Ta thấy một người mặc áo tím rách nát, tóc bạc gần hết, ngồi bên bờ núi, tay cầm một viên ngọc trắng, ngắm hoàng hôn... Miệng hắn lẩm bẩm: Ta đến muộn... lần sau, ta sẽ đi trước ngươi.” Và thế là… hắn chờ. Không phải để sống tiếp. Mà để đến một lúc nào đó sẽ lại có một vòng tay, ôm hắn từ phía sau. Lần này, hắn sẽ không đứng yên nữa. Hắn sẽ nắm lấy tay người kia, và không buông ra lần nào nữa.. #Xicheng #hitrung #modaozushi #madaotosu #lanxichen #jiangcheng #fanfic #pov #dammy #bl #SE #xuhuong #lamhoan_vanngam #xuhuong

About