@somimayy: raja lagu

ini somi
ini somi
Open In TikTok:
Region: ID
Monday 29 September 2025 17:05:01 GMT
27284
5912
20
900

Music

Download

Comments

eyeallbsvsx
💫 :
WD 14jt rezeki hari ini⚡
2025-09-30 20:52:22
10
belha_icha2
belha_icha2 :
-1 cowo hyper plis 😁😄😃
2025-10-02 05:36:25
0
andhikapratamasetiaji
Andhika Pratama Setiaji :
pulen banget say, btw brp say?
2025-10-02 14:59:00
0
xyindrax
im_indra :
fyp somi🤩
2025-10-01 15:16:12
0
hiyahiyaaa3
hiyahiyaaa :
cantik bangett
2025-10-02 03:55:09
0
bg.kimm18
bg.kimm :
asek💃💃
2025-09-30 05:09:32
1
di_larang_baper
⭐⭐⭐⭐⭐ :
Stay Di kost Atau Panggilan.
2025-10-01 10:28:38
0
mul1yad1
tapai basi :
uhh
2025-10-01 01:05:24
0
tzy_849
Inaya permata :
Pov:Saldo sisa 300k jadi 27jt🐉🚀
2025-09-30 10:16:05
2
kevinlim202
kevin :
🥰🥰🥰
2025-10-02 12:36:28
0
marco_arie_reus
Arie tu Desmar :
😊
2025-09-30 14:36:41
0
jostindeleon61
꧁༒♛𝔍𝔬𝔰𝔱𝔦𝔫𝔡𝔩♛༒꧂ :
😍😍😍
2025-09-29 21:53:39
0
To see more videos from user @somimayy, please go to the Tikwm homepage.

Other Videos

Họ gặp nhau khi cả thế giới của cô chỉ còn lại bóng tối. Và anh – xuất hiện như một vì sao đầu tiên trong đêm mù. Cô yêu anh bằng tất cả những gì ngây thơ nhất, tin tưởng nhất. Còn anh, yêu cô theo cách vụng về nhất, ích kỷ nhất. Anh nói yêu cô, nhưng lại thường xuyên bỏ rơi cô trong những buổi hẹn. Anh nói nhớ cô, nhưng đôi lúc quên mất sự tồn tại của cô trong những ngày mệt mỏi. Cô đã nhiều lần cố gắng lấp đầy khoảng cách giữa họ bằng lòng nhẫn nại của mình, bằng những tin nhắn hỏi han đầu tiên, bằng những cuộc gọi đợi chờ đến vô vọng. Nhưng lòng kiên nhẫn của một trái tim cũng có hạn. Nhất là khi nó không được trân trọng. ⸻ Một đêm khuya, sau một trận cãi vã vì cô trách anh đã lãng quên những điều nhỏ nhặt nhất thuộc về mình, anh thở dài: “Em đừng phiền anh nữa được không?” Chỉ năm từ, nhưng đập vỡ cả thế giới cô nâng niu. Đêm đó, cô xóa tên anh khỏi danh bạ, nhưng lại lưu giữ từng cuộc trò chuyện trong trí nhớ. Cô hủy kết bạn với anh trên mạng xã hội, nhưng vẫn dõi theo anh qua những dòng status lạnh nhạt. Nỗi đau không thể nói ra, cô biến nó thành từng bài hát buồn đăng lên story, như những lời thầm thì chưa từng kịp gửi. Có một bài hát cô rất hay mở: “Nếu có thể quên anh, chắc em đã không còn đau thế này.” ⸻ Rồi cô gặp một người khác. Người ấy nhẹ nhàng. Người ấy luôn trả lời tin nhắn ngay cả khi bận rộn. Người ấy nhớ cả những điều cô vô tình buột miệng: như việc cô thích hoa cúc trắng, hay ghét trời mưa tháng Bảy. Một lần nọ, khi người ấy ôm cô trong tay, hỏi: “Anh có làm em cười không?” Cô khẽ gục đầu lên vai anh ấy, nước mắt lặng thầm: “Anh không làm em khóc như người trước từng làm.” ⸻ Thế là tình yêu mới đến, dịu dàng và an toàn. Nhưng không ai biết — mỗi khi đêm về, cô vẫn thấy mình gục ngã trong một giấc mơ cũ, nơi có chàng trai từng làm cô tổn thương nhưng cũng là người đầu tiên cô yêu đến cháy lòng. ⸻ Về phần anh, đôi lúc lướt qua những story của cô, thấy những bản nhạc cô đăng, những trích dẫn cô chọn, lòng anh nhói lên. Anh biết mình đã mất cô. Không phải vì cô hết yêu anh. Mà vì anh đã làm cô khóc nhiều đến mức cô không còn nước mắt để yêu anh thêm lần nào nữa. “Có những người, ta yêu bằng cả sinh mệnh. Nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể ở lại trong ký ức của nhau như một điều dang dở đẹp đẽ mà đau lòng nhất.” Anh gặp lại cô trong một buổi chiều nhạt nắng. Ở một quán cà phê lạ, cô ngồi đối diện một người đàn ông lạ — và mỉm cười. Nụ cười ấy, anh từng nghĩ là chỉ dành riêng cho anh. Nụ cười từng khiến anh ngây dại, từng là thứ anh yêu nhất ở cô. Nhưng hôm nay, cô cười với người khác. Nhẹ nhàng, thanh thản, không còn cay mắt, không còn ngập ngừng. Anh bước qua như một người xa lạ, dù tim run lên từng nhịp. Cô chỉ thoáng nhìn anh, rồi quay lại với tách trà trước mặt, như thể anh là một đoạn ký ức cô đã gấp lại — không hẳn quên, nhưng đã không còn giá trị để nhắc lại. Tối hôm ấy, anh say. Anh mở lại tin nhắn cũ — những tin nhắn cô từng gửi, anh từng bỏ quên. Một dòng, hai dòng… Đến dòng cuối cùng, anh gõ: “Anh xin lỗi.” Nhưng rồi, lại xóa đi. Vì anh biết — cô không cần một lời xin lỗi nữa. Cô cần một người không bao giờ khiến cô phải nghe điều đó. ⸻ Anh nhớ có lần cô từng hỏi: “Nếu một ngày em rời đi, anh có buồn không?” Anh khi ấy bật cười: “Em sẽ không đi đâu hết.” Nhưng cô đã đi. Đi thật xa. Xa đến mức, nỗi đau của anh giờ đây… không thể chạm tới được trái tim đã lành của cô nữa. ⸻ “Có những người, chỉ khi mất đi, ta mới hiểu rằng — họ không cần ai làm họ cười. Họ chỉ cần một người không khiến họ khóc thêm lần nào nữa.
Họ gặp nhau khi cả thế giới của cô chỉ còn lại bóng tối. Và anh – xuất hiện như một vì sao đầu tiên trong đêm mù. Cô yêu anh bằng tất cả những gì ngây thơ nhất, tin tưởng nhất. Còn anh, yêu cô theo cách vụng về nhất, ích kỷ nhất. Anh nói yêu cô, nhưng lại thường xuyên bỏ rơi cô trong những buổi hẹn. Anh nói nhớ cô, nhưng đôi lúc quên mất sự tồn tại của cô trong những ngày mệt mỏi. Cô đã nhiều lần cố gắng lấp đầy khoảng cách giữa họ bằng lòng nhẫn nại của mình, bằng những tin nhắn hỏi han đầu tiên, bằng những cuộc gọi đợi chờ đến vô vọng. Nhưng lòng kiên nhẫn của một trái tim cũng có hạn. Nhất là khi nó không được trân trọng. ⸻ Một đêm khuya, sau một trận cãi vã vì cô trách anh đã lãng quên những điều nhỏ nhặt nhất thuộc về mình, anh thở dài: “Em đừng phiền anh nữa được không?” Chỉ năm từ, nhưng đập vỡ cả thế giới cô nâng niu. Đêm đó, cô xóa tên anh khỏi danh bạ, nhưng lại lưu giữ từng cuộc trò chuyện trong trí nhớ. Cô hủy kết bạn với anh trên mạng xã hội, nhưng vẫn dõi theo anh qua những dòng status lạnh nhạt. Nỗi đau không thể nói ra, cô biến nó thành từng bài hát buồn đăng lên story, như những lời thầm thì chưa từng kịp gửi. Có một bài hát cô rất hay mở: “Nếu có thể quên anh, chắc em đã không còn đau thế này.” ⸻ Rồi cô gặp một người khác. Người ấy nhẹ nhàng. Người ấy luôn trả lời tin nhắn ngay cả khi bận rộn. Người ấy nhớ cả những điều cô vô tình buột miệng: như việc cô thích hoa cúc trắng, hay ghét trời mưa tháng Bảy. Một lần nọ, khi người ấy ôm cô trong tay, hỏi: “Anh có làm em cười không?” Cô khẽ gục đầu lên vai anh ấy, nước mắt lặng thầm: “Anh không làm em khóc như người trước từng làm.” ⸻ Thế là tình yêu mới đến, dịu dàng và an toàn. Nhưng không ai biết — mỗi khi đêm về, cô vẫn thấy mình gục ngã trong một giấc mơ cũ, nơi có chàng trai từng làm cô tổn thương nhưng cũng là người đầu tiên cô yêu đến cháy lòng. ⸻ Về phần anh, đôi lúc lướt qua những story của cô, thấy những bản nhạc cô đăng, những trích dẫn cô chọn, lòng anh nhói lên. Anh biết mình đã mất cô. Không phải vì cô hết yêu anh. Mà vì anh đã làm cô khóc nhiều đến mức cô không còn nước mắt để yêu anh thêm lần nào nữa. “Có những người, ta yêu bằng cả sinh mệnh. Nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể ở lại trong ký ức của nhau như một điều dang dở đẹp đẽ mà đau lòng nhất.” Anh gặp lại cô trong một buổi chiều nhạt nắng. Ở một quán cà phê lạ, cô ngồi đối diện một người đàn ông lạ — và mỉm cười. Nụ cười ấy, anh từng nghĩ là chỉ dành riêng cho anh. Nụ cười từng khiến anh ngây dại, từng là thứ anh yêu nhất ở cô. Nhưng hôm nay, cô cười với người khác. Nhẹ nhàng, thanh thản, không còn cay mắt, không còn ngập ngừng. Anh bước qua như một người xa lạ, dù tim run lên từng nhịp. Cô chỉ thoáng nhìn anh, rồi quay lại với tách trà trước mặt, như thể anh là một đoạn ký ức cô đã gấp lại — không hẳn quên, nhưng đã không còn giá trị để nhắc lại. Tối hôm ấy, anh say. Anh mở lại tin nhắn cũ — những tin nhắn cô từng gửi, anh từng bỏ quên. Một dòng, hai dòng… Đến dòng cuối cùng, anh gõ: “Anh xin lỗi.” Nhưng rồi, lại xóa đi. Vì anh biết — cô không cần một lời xin lỗi nữa. Cô cần một người không bao giờ khiến cô phải nghe điều đó. ⸻ Anh nhớ có lần cô từng hỏi: “Nếu một ngày em rời đi, anh có buồn không?” Anh khi ấy bật cười: “Em sẽ không đi đâu hết.” Nhưng cô đã đi. Đi thật xa. Xa đến mức, nỗi đau của anh giờ đây… không thể chạm tới được trái tim đã lành của cô nữa. ⸻ “Có những người, chỉ khi mất đi, ta mới hiểu rằng — họ không cần ai làm họ cười. Họ chỉ cần một người không khiến họ khóc thêm lần nào nữa.

About